Đây chỉ là những phù văn thuộc dạng đơn giản nhất, họa tiết cực kỳ phức tạp mà lại chỉ có tác dụng đơn nhất, hơn nữa tăng phúc không nhiều, hai kiện thai thể pháp khí kia được hắn ròng rã khắc lên hơn mười đạo phù văn mỗi kiện mới có thể tạo ra sự khác biệt rõ ràng như vậy, nhưng có thể khẳng định rằng kể cả là phù văn đơn giản nhất cũng có được tác dụng kì diệu.
Tử Phong chỉ là thử nghiệm để cho chắc ăn, chứ trên thực tế, việc khắc phù văn lên trên pháp khí là chuyện khá bình thường, pháp khí có phẩm giai cao, không chỉ dựa vào tài liệu cấu thành mà còn phải xem phù văn trận được khắc họa lên mỗi kiện pháp khí, vậy nên mới có trường hợp một kiện pháp khí dùng đến nguyên liệu có thể so sánh với Thiên Giai Bảo Khí nhưng lại chỉ có phẩm cấp là Huyền Giai Bảo Khí, đơn giản bởi vì chênh lệch giữa phù văn được khắc lên.
Đương nhiên không phải cứ thích khắc phù văn cấp bậc như nào là có thể khắc như thế, phù văn trận càng cao cấp thì yêu cầu đối với nguyên liệu lại càng cao, những vật liệu cấp thấp căn bản không thể chịu nổi lực lượng cường đại của những phù văn cao giai mang đến khi khắc họa, chế khí sư lúc tạo ra pháp khí cũng phải cân nhắc đến độ bền của pháp khí.
Mấy kiện thai thể pháp khí mà Tử Phong vừa thí nghiệm cũng không bị hư hại gì mấy, một phần là vì phù văn hắn khắc lên không phải là loại cao cấp gì, đồng thời số lượng phù văn cũng không quá nhiều, vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của bọn chúng.
Tử Phong trầm ngâm một chút, sau đó nở một nụ cười có chút điên loạn, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng vô cùng lớn mật.
Hắn đứng dậy lột bỏ y phục của mình, trực tiếp để trần phần thân trên, sau đó vung tay lên, đầu ngón tay bắn ra từng tia máu tươi, trực tiếp hư không họa phù.
Tuy Tử Phong mới chỉ lĩnh ngộ được một tầng nhỏ tri thức phù văn, nhưng với căn cỡ vững chắc của mình, hắn vẫn có thể thực hiện hư không họa phù.
Trên thực tế chỉ cần có hiểu biết căn bản, hư không họa phù không phải là chuyện khó, khó ở đây chính là sử dụng nó trong chiến đấu.
Trong một trận chiến, mỗi một tích tắc trôi qua đều cực kỳ quý giá, tạo nghệ phù văn không sâu đậm đến một cảnh giới nào đó thì căn bản không thể hư không họa phù trong thời gian cực nhanh được, sẽ không có kẻ địch nào để yên cho ngươi đứng đó một khắc đồng hồ để hư không họa phù cả.
Cơ mà hiện tại Tử Phong cũng không có vội vàng gì, trình độ hư không họa phù của hắn chỉ tương đương với phù văn sư cấp gà mờ, tốc độ chậm chạp đến mức khiến người khác buồn ngủ, nhưng cũng đủ để hắn sử dụng rồi.
Từng tia máu tươi từ trên đầu ngón tay của hắn phóng ra, thuận theo cử động của hắn hóa thành từng đạo phù văn uốn lượn phiêu phù trên không trung, những đạo phù văn đen tuyền này dần dần thành hình, tỏa ra khí tức thâm ảo khó có thể diễn tả được.
Động tác của Tử Phong rất chậm, không phải vì hắn không quen thuộc với hình dạng của phù văn, mà bởi vì bất kể là hư không họa phù hay là họa phù trên một loại chất liệu nào đó đều rất khó khăn, mỗi đường nét xuất hiện đều kèm theo một cỗ lực lượng thần bí nào đó ngăn cản bước tiếp theo được thực hiện, lực lượng này không quá mạnh nhưng lại thập phần quỷ dị, cảm giác giống như là hai chân bị kẹt trong bùn lầy khó cử động.
Khoảng bảy tám phút tả hữu, một đạo phù văn lấy huyết thủy làm mực hoàn chỉnh xuất hiện trên không trung, mang theo ba động lực lượng nhàn nhạt.
Tử Phong dùng linh lực quấn lấy đạo phù văn này, sau một hồi quan sát liền cắn răng, sau đó trực tiếp đánh đạo phù văn này lên trên cánh tya của mình.
"Aaaaaahhhhhhhhh!!!!!"
Một tiếng kêu gào thảm thiết tê tâm phế liệt cất lên vang vọng khắp Thiên Ma Thánh Cung, đánh động chúng nữ tỉnh lại khỏi tu luyện, tất cả đều vội vàng xông tới chỗ của Tử Phong.
Chúng nữ vừa tiến vào căn phòng, mũi liền ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt trong không khí, ánh mắt đảo hướng nhìn về phía Tử Phong.
Chỉ thấy hắn đang quỳ gối trên mặt đất, cả người run rẩy đến lợi hại, tay trái nắm chặt lấy bắp tay phải, từng thớ cơ bắp trên cánh tay phải co rút lại không theo một trật tự nào cả, cả cánh tay giật giật hết co vào rồi lại duỗi ra, trên da thịt ở cẳng tay của hắn xuất hiện một đạo phù văn tươi mới ăn sâu vào trong huyết nhục, máu tươi tràn ra nhỏ thành từng giọt xuống mặt đất.
Nhưng đó không phải là điều duy nhất khiến chúng nữ giật mình, cơ thể hắn không hề hoàn hảo giống như bình thường, trải rộng khắp phần thân trên để trần của hắn là hằng hà sa số khe rãnh kéo dài đi khắp nơi giống như mặt đất gặp hạn hán mà nứt vỡ ra, bên trong từng đạo kẽ hở ánh lên quang mang màu tím mờ nhạt, nhìn hắn giống như là một món đồ gốm bị tổn hại khắp nơi, tưởng chừng như một cú huých nhẹ cũng có thể tan vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Nhạc Tư Kỳ hơn tất cả mọi người rõ ràng tình trạng cơ thể của Tử Phong, nàng có thể khẳng định rằng những vết nứt này đang xuất hiện càng ngày càng nhiều, hơn nữa bất kể là hình dáng hay là độ nghiêm trọng đều tăng lên, nàng thật sự cảm thấy lo lắng bồn chồn không yên.
"Chủ nhân, ngài không sao chứ?" Nhạc Tư Kỳ vội vàng tiến đến đỡ lấy Tử Phong đứng dậy, có chút sốt ruột nói.
"Ta không sao, đừng để ý." Tử Phong thở dốc, khoát tay nói.
Lúc này Mai Tôn Giả cũng tiến đến, nàng nhíu mày nhìn cơ thể tàn tạ trước mắt, ánh mắt nhìn chòng chọc lên mặt Tử Phong, miệng nói
"Cơ thể ngươi......rốt cuộc ngươi vừa làm cái gì?"
"Không cần quan tâm tới cơ thể của ta, còn vừa rồi.....chẳng phải ngươi đã nhìn rất rõ ràng hay sao, ta đang khắc phù văn lên chính cơ thể mình!" Tử Phong hơi cử động cánh tay phải của mình, hơi qua loa nói.
"Cái gì?! Ngươi điên rồi!!"
Mai Tôn Giả thất thố kêu lên, vừa rồi nhìn thấy phù văn xuất hiện trên cánh tay của Tử Phong nàng đã hơi ngờ ngợ, hiện tại chính miệng hắn đã chứng thực suy nghĩ trong lòng nàng.
Mặc dù không hiểu rõ chế khí chi đạo, nhưng Mai Tôn Giả cũng là người học rộng biết nhiều, nàng minh bạch việc khắc phù văn lên pháp khí có ý vị như thế nào.
Vũ khí có thể được khắc lên phù văn để nhân cường hóa, vậy phải chăng cơ thể võ giả cũng có thể được dùng để làm điều tương tự? Trong lịch sử