Huyền Linh đại lục sau Thiên Ma Chi Chiến liền trở nên lụi bại, tài nguyên biến thành khan hiếm, hơn nữa vị trí tập trung cũng không có đồng đều.
Toàn bộ mảnh đại lục phía đông này, vùng lãnh thổ có nhiều mỏ linh thạch cùng với thiên tài địa bảo nhất thuộc về Thiên Hành đế quốc khống chế, có thể chiếm đến bảy thành tài nguyên của cả đông đại lục, ba phần còn lại được Xuất Vân đế quốc và Càn Nguyên đế quốc chia cắt.
Tài nguyên quyết định thực lực và ngược lại, có tài nguyên thì mới có thể tăng cường thực lực, mà phải có thực lực thì mới có thể đoạt lấy tài nguyên.
Ngoại trừ bảy thế lực cấp bá chủ, Triệu gia chính là mạnh nhất, vậy nên mới có chuyện Xuất Vân đế quốc và Càn Nguyên đế quốc đánh nhau đến đỏ mắt nhưng tuyệt nhiên không dám để chiến hỏa lan đến Thiên Hành đế quốc, bọn họ nếu khiêu khích uy nghiêm của Triệu gia thì ngày vong quốc cũng cách không xa.
Tạm thời không nói đến Xuất Vân đế quốc, bên trong cảnh nội Càn Nguyên đế quốc cũng tồn tại rất nhiều tông môn và thế gia võ học mạnh yếu đủ cả, siêu nhất lưu thế lực giống như Lăng Hư Cung cũng có đến năm sáu cái, nhất lưu trở xuống thì lại càng không cần phải bàn, nhiều đến mức người ta lười không muốn đếm nữa.
Những siêu nhất lưu thế lực này so sánh với Lăng Hư Cung đều không chút kém cạnh, thậm chí còn có phần hơn, Lăng Hư Cung chỉ có một vị Nhị Bộ Thiên Tôn tổ tông, Thuần Thú Môn có đến bốn vị, trong đó có một vị đã đột phá Tứ Bộ Thiên Tôn, Thiên Cơ Tông thì lại càng khoa trương hơn, lão tổ tông bọn họ không có, cũng chỉ có hai vị thái thượng trưởng lão Nhất Bộ Thiên Tôn, nhưng bọn hắn lại sở hữu năm đầu khôi lỗi có thể so sánh với Lục Bộ Thiên Tôn cường giả, lại thêm mấy kiện cấm đoạn chi khí nghe nói đủ uy lực để làm thịt cả Linh Đế cường giả.
Đó là còn chưa nói đến Thiên Cơ Tông chủ tu khôi lỗi, trận pháp chi đạo, dù thực lực không cường đại đến như vậy thì các thế lực khác cũng muốn bán mặt mũi cho bọn hắn, đơn giản vì sở học của bọn hắn rất cần thiết cho mỗi thế lực.
Nhưng bất kể là Thuần Thú Môn, Thiên Cơ Tông hay là các siêu nhất lưu thế lực khác đều không dám trực diện đối đầu với Lăng Hư Cung, thậm chí cường đại như Thiên Cơ Tông cũng muốn giao hảo với Lăng Hư Cung, để mặc bọn hắn chưởng khống cả Càn Nguyên đế quốc.
Thái độ của giang hồ với chuyện này cũng mỗi người một ý, người thì cho rằng Lăng Hư Cung ngoài mặt phong quang nhưng thực tế vẫn luôn nịnh nọt các siêu nhất lưu thế lực khác để cầu bình an, lại có người cho rằng Lăng Hư Cung cố tình bày ra nghi trận, sự thật là thực lực bọn hắn đã viễn siêu các siêu nhất lưu thế lực khác, gần như đặt chân vào hàng ngũ đỉnh tiêm thế lực.
Bí mật của mấy vị đại lão này thường nhân khó mà biết được, cũng chỉ có thể trong lúc trà dư tửu hậu đem ra bàn luận cho có chuyện để nói, nhưng những siêu nhất lưu thế lực đó lại minh bạch sự thật ở đằng sau.
Lăng Hư Cung không hề nịnh nọt các thế lực khác, lại càng không có ẩn giấu đi thực lực cường đại, bọn hắn xác thực chỉ có duy nhất một vị Phá Quân Tôn Giả cấp Nhị Bộ tọa trấn, cũng không có pháp khí hay là cấm khí cường đại nào khác.
Sở dĩ bọn hắn có thể khống chế Càn Nguyên đế quốc hơn ngàn năm, đơn giản là bởi vì đứng sau lưng Lăng Hư Cung, chính là Thái Diễn Thánh Địa! Chuyện này thập phần bí mật, chỉ có những Thiên Tôn đại lão của các thế lực kia là biết đến, vậy nên bất kể là bản thân có thèm nhỏ dãi với tài nguyên của cả một đế quốc rộng lớn đó đến mức như nào, ai cũng phải ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, tiểu đả tiểu nháo với Lăng Hư Cung không sao, nếu chân chính muốn đối đầu thì hậu quả không phải là thứ bọn hắn gánh chịu được.
Chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng, thân là chó ngoan của Thái Diễn Thánh Địa, bọn hắn được dựa hơi chủ nhân để chiếm đoạt tài nguyên khổng lồ, nhưng cũng đồng thời phải vẫy đuôi nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, đó chính là chân diện mục của Lăng Hư Cung.
Sự cố bảy năm trước ở Lăng Hư Cung khiến bọn hắn tổn thất nặng nề, không chỉ một nửa thực lực nòng cốt biến mất, Lăng Hư Cung còn mất đi một vị yêu nghiệt trưởng lão, lại bị Thánh Địa trách tội, hơn nữa buộc phải đảm nhận nhiệm vụ tìm kiếm và diệt sát Tử Phong, về cơ bản là đã lạnh vì tuyết còn rét vì sương.
Cơ mà mọi chuyện vốn đang hỏng bét lại vì một lần bái phỏng của Thiên Cơ Tông mà xuất hiện chuyển biến.
Thiếu tông chủ Thiên Cơ Tông lại đưa ra lời cầu hôn với trưởng lão Tuyết Phi Nhan của Lăng Hư Cung, nguyện đưa đến sính lễ thập phần trân quý và hậu hĩnh cùng với lời hứa hẹn chính thức kết minh giữa hai tông môn.
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống như này hiển nhiên là Lăng Hư Cung sẽ vội vàng đớp lấy, thậm chí không biết là vị trưởng lão nào đột nhiên minh ngộ, trực tiếp biến cọc hôn sự này thành một cái bẫy dụ Tử Phong, vừa thu được minh hữu cường đại, lại vừa có được cơ hội tuyệt hảo để xử lí Tử Phong, có thể nói là trăm lợi không hại.
Mặc dù thủ đoạn này có chút không muốn mặt mũi, nhưng những năm gần đây, Lăng Hư Cung bị Diễm Quang Đế Quân thúc giục đến phát điên rồi, mặt mũi có ném đi hay không không quan trọng nữa, thứ bọn hắn muốn đó là nhanh chóng tìm ra Tử Phong rồi làm thịt hắn, hướng tới Diễm Quang Đế Quân báo cáo thành quả.
Chỉ là Tử Phong giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, đừng nói là lần ra manh mối, đến cả một cái tàn ảnh của hắn cũng không xuất hiện, buộc Lăng Hư Cung phải nghĩ ra cái kế sách tuyệt diệu này.
Hôn sự này Lăng Hư Cung chỉ hận không thể chiêu cáo toàn thiên hạ, trên thực tế bọn hắn đúng thực là khoa trương như vậy, bất kể là siêu nhất lưu thế lực, xuống đến nhất lưu thậm chí là cả mấy cái tam lưu thế lực phế vật bọn hắn cũng phái người tới đưa thiệp mời báo hỷ sự, đến mấy cái đỉnh tiêm thế lực cũng nhận được bái thiếp của bọn hắn, đương nhiên mục đích của Lăng Hư Cung chỉ là cố gắng lan truyền tin tức càng rộng càng tốt, bọn hắn cũng không mong đợi gì mấy đỉnh tiêm thế lực này sẽ tham dự, sứ giả không bị chặn ngang ở ngoài cửa đã là tốt lắm rồi.
Đỉnh tiêm thế lực sẽ không tự hạ thấp bản thân mà tham dự, nhị lưu, tam lưu thế lực lại sẽ không trèo cao mà tới, nhất lưu thế lực cũng muốn tham dự lắm, nhưng bọn hắn cũng tự biết thân biết phận, không dám chen chân vào giữa những siêu nhất lưu thế lực kia, chỉ có thể đưa lên lễ vật chúc mừng, cuối cùng cũng chỉ còn những siêu nhất lưu thế lực là chân chính góp mặt.
Đi ăn cưới thì hiển nhiên là phải mang theo lễ vật, hạ lễ của siêu nhất lưu thế lực căn bản không phải là mấy cái nhất lưu thế lực có thể so sánh, Lăng Hư Cung lần này chỉ thu lễ thôi cũng đủ để kiếm đầy bồn đầy bát, tài nguyên của tông môn trong nháy mắt tăng vọt.
Tử Phong thân phận bại lộ, lại bị Diễm Quang Đế Quân ra lệnh tất sát, hắn cuối cùng bị gắn đến cái mác phản đồ của Lăng Hư Cung, Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan thân là nữ nhân của hắn cũng không có khá hơn là bao, cả hai tuy không gặp tra tấn bức cung hay là tổn thương, nhưng lại bị Lăng Hư Cung phong cấm tu vi, tiến hành giam lỏng, cuối cùng là bị mang ra làm hàng hóa trao đổi với Thiên Cơ Tông và mồi nhử Tử Phong sa lưới.
Hôn điển diễn ra vào ngày hôm nay, Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên đều là tân nương tử, mỗi nữ nhân trong cuộc đời của mình có lẽ không phải chỉ có một lần cưới hỏi, nhưng lần đầu tiên bao giờ cũng là thời khắc quan trọng và đáng nhớ nhất với mỗi người.
Chỉ là đối với Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên, đây không phải là một kỷ niệm đẹp đáng ghi nhớ, mà là sự tình so với tra tấn còn muốn thống khổ hơn.
Lúc này cả hai đang ngồi ở trong phòng cùng với nhau, trên người đã được cưỡng ép mặc lên hỉ phục đỏ chót, diện mạo nhị nữ vốn đã xinh đẹp, nay được trang điểm kỹ càng lại càng trở nên động lòng người hơn cả.
Nhưng trên hai gương mặt mỹ miều đó, không có một chút nào vẻ vui sướng của tân nương tử, ngược lại là biểu cảm chết lặng giống như cái xác không hồn.
"Diệu Yên, chúng ta cuối cùng phải làm sao bây giờ?" Tuyết Phi Nhan thở dài một tiếng, có chút run rẩy nói.
"Còn như nào nữa, chấp nhận kết hôn thôi." Diệu Yên liếc Tuyết Phi Nhan, nhàn nhạt nói.
"Ngươi muốn phản bội phu quân?!" Tuyết Phi Nhan nghe vậy liền trở nên phẫn nộ.
"Vậy ngươi muốn ta phải làm như thế nào, hiện tại chúng ta bị phong ấn tu vi, xung quanh đều có người giám sát, đến cả tự sát cũng không thể làm được, không chấp nhận cọc hôn sự này thì phải làm gì?" Diệu Yên không trả lời, hỏi ngược lại.
Tuyết Phi Nhan bối rối, nàng cũng minh bạch tình cảnh của cả hai hiện tại, chỉ là nàng thật sự không cam lòng, trông thấy Diệu Yên biểu lộ có phần hờ hững, nàng giận mà không có chỗ phát tiết, chỉ có thể trừng mắt nhìn đối phương.
"Ngươi không cần nhìn ta như vậy." Diệu Yên lắc đầu nói, sau đó cố tình nhìn xung quanh một chút, vươn tay ra tóm lấy bàn tay của Tuyết Phi Nhan, ở trong lòng bàn tay của nàng viết chữ.
"Chúng ta lúc này bị giám sát chặt chẽ, nhưng không có nghĩa là sẽ mãi mãi như vậy, chẳng lẽ thời điểm động phòng bọn hắn vẫn còn muốn làm như vậy?"
Cả hai đều không thể sử dụng một chút linh lực nào, truyền âm nhập mật là không thể, kể cả có hạ giọng nói nhỏ cũng khó tránh khỏi thính giác cường đại của người khác, cũng chỉ có thể như này mới có thể đảm bảo bí mật, tuy hơi chậm nhưng lại an toàn.
Tuyết Phi Nhan nháy mắt liền hiểu ý, nàng cũng dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay của Diệu Yên
"Nhưng khẳng định là tu vi của chúng ta vẫn sẽ bị phong ấn, dù không bị giám sát thì chúng ta lại có thể làm gì?"
"Chúng ta không thể tẩu thoát, cũng không thể phản kháng, nhưng chúng ta có thể tự sát!!" Ánh mắt của Diệu Yên lóe lên quang mang mãnh liệt.
"Ta có nghe lén được mấy tên nha hoàn nói chuyện, Thiên Cơ Ngạo muốn cả hai chúng ta ở chung một chỗ, cùng lúc động phòng với cả hai chúng ta.
Hiển nhiên một tên sắc quỷ đói khát như hắn