Hành động tiếp theo của Tử Phong chứng thực sự lo lắng trong lòng mỗi người, hai chiếc cưa xích vung lên sau đó dí vào bả vai hai nữ nhân, tiếng da thịt xương cốt ma sát với lưỡi cưa rồi vỡ vụn vang lên khiến tất cả mọi người tóc gáy dựng đứng, lục phủ ngũ tạng cuồn cuộn như muốn nôn cả mật xanh mật vàng ra ngoài.
Dao cùn cắt thịt rất đau đớn, nhưng sự thống khổ đày đọa do một lưỡi cưa xích chậm rãi mổ xẻ huyết nhục tuyệt đối hơn xa, hai nữ nhân phong hoa tuyệt đại kia rú lên từng tiếng thảm thiết đến vỡ tan cả thanh âm, máu tươi cùng với thịt vụn xương vỡ theo đà di chuyển của hai lưỡi cưa văng lên tung tóe khắp không trung, tựa như mưa rào mùa hạ đổ xuống mặt đất.
Hai nữ nhân kia cứ như vậy mà bị lưỡi cưa cắt một đường từ trên bả vai, chéo xuống thắt lưng, xuyên qua lồng ngực cùng khoang bụng rồi chia thành hai nửa, tràng diện máu tanh cùng tàn nhẫn đến mức rúng động tâm can.
Huyết vụ tẩu tán trên không trung, bắn lên cả người Tử Phong và Trác Thanh Phàm, dường như ngửi thấy mùi máu tươi kích thích, Tử Phong cười khùng khục trong cổ họng một cách hưng phấn, ánh mắt lóe lên từng đạo quang mang yêu dị.
Chúng nữ Nhạc Tư Kỳ nhìn Tử Phong đang cười một cách hưng phấn mà không khỏi cảm thấy da gà nổi lên khắp người, sống lưng lạnh lẽo, hàn khí bốc lên thấm vào tận xương tủy, huyết dịch trong người như muốn đông cứng lại, có là kẻ ngu cũng có thể nhận ra được trạng thái lúc này của Tử Phong hoàn toàn không bình thường, chẳng có chút nào giống thường ngày.
Không ai cho rằng Tử Phong là người tốt, ngược lại hắn tâm ngoan thủ lạt, hành động quyết đoán, giết người chưa từng nháy một con mắt, nhưng như vậy cũng chỉ có thể nói rằng con người hắn ta lòng dạ sắt đá, không mang tư tưởng thánh nhân.
Nhưng hiện tại Tử Phong biểu hiện ra một sự bạo ngược vượt xa tưởng tượng, giống như một đầu ác ma tràn ngập lệ khí và khát máu, tàn ác đến mức thiên địa phải run rẩy.
Nhớ lại hành động lúc ban đầu của Tử Phong, việc y phục của hắn từ một màu bạch sắc tinh khiết biến thành màu đen tuyền tựa như thâm uyên không đáy, rồi khí tức của hắn cũng thay đổi vào lúc đó, kết hợp với những lời đầy ẩn ý lúc trước của hắn, mọi người không phải là dạng người đần độn, rất nhanh liền đoán ra được, Tử Phong đây chính là đang buông thả bản thân, để cho bản tính ác đọa của Thiên Ma chiếm cứ lấy lí trí, bằng không thì khó lòng mà giải thích cho một loạt hành động tứ ngược của hắn.
Chỉ ngoại trừ Diệp Mị Nhi vẫn không hay biết gì, đúng hơn là nàng vốn chẳng có suy nghĩ gì nhiều, bởi vì trong tiềm thức của nàng, hình ảnh Tử Phong giống như quỷ vật đến từ địa ngục đã in sâu kể từ lúc ở trong Sinh Hồn bí cảnh không thể xóa bỏ, với nàng thì Tử Phong như thế này mới là hợp lí, hoàn toàn không có chút mao bệnh nào cả.
Xác thực chân tướng cũng không có cách xa suy đoán của mọi người là bao, Tử Phong kể từ khi từ bỏ cái gọi là nhân tính của mình, bản chất ác liệt của Thiên Ma cũng trỗi dậy, hơn nữa chính bản thân hắn một thân lệ khí cùng hận thù sôi sục tựa như dung nham trong lòng núi lửa, càng khiến cái bản tính Thiên Ma này trở nên tàn độc hơn.
Bình thường hắn vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo là vì hắn biến cái bóng của mình trở thành vật chứa cho bản tính cực đoan này, nhưng hiện tại thì khác.
Tử Phong biết được rằng kể cả với hận thù trong lòng mình, hắn tối đa cũng chỉ đem Lâm gia diệt, dù sao thì giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, có thể phương pháp giết chóc của hắn có chút tàn nhẫn, nhưng còn xa mới đạt đến độ điên loạn như thế này.
Cơ mà chỉ như vậy thì khó mà dẹp yên sự phẫn nộ của hắn, vậy nên Tử Phong chỉ đơn giản thả “nó” quay trở lại nơi vốn có, đưa sự cuồng loạn của hắn nâng lên đến mức tận cùng.
Đừng hiểu lầm, không phải là Tử Phong khi làm vậy thì sẽ đánh mất lí trí, biến thành quái vật khát máu chỉ biết đến đày đọa và giết chóc, ít nhất chỉ có vài phần là như vậy, hắn vẫn hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là trong tâm thức của chính mình nhiều thêm vô số ma tính mà thôi.
Cảm giác này vô cùng khó chịu, giống như là Tử Phong hắn tự nhiên xuất hiện hai nhân cách đối lập với nhau, một cái giữ nguyên lí trí và tình cảm, trong khi đó cái còn lại chỉ là một đầu dã thú điên cuồng muốn hủy diệt hết thảy mọi thứ trên đời.
Muốn kiềm chế bản ngã ác liệt này của Thiên Ma đồng thời giữ vững tỉnh táo là một việc làm vô cùng khó khăn, nhất là khi hắn vẫn luôn phải phân tâm chịu đựng đau đớn do linh hồn thiêu đốt không ngừng nghỉ, cơ thể đang trên đà sụp đổ của mình, vậy nên hắn mới nghĩ ra phương án để cho cái bóng của mình làm vật chứa, trở thành một “sinh vật sống” giữ lấy bản ngã Thiên Ma.
Trác Thanh Phàm sắc mặt tái xanh, gương mặt vốn có phần tiên phong đạo cốt, tuy già cả nhưng vẫn tràn ngập phong độ lúc này suy sụp như một lão cốt đầu gần đất xa trời, tinh khí thần giống như bốc hơi vào trong không khí, chẳng còn lại được mấy phần.
Lão không giãy dụa vô ích nữa, bởi vì lão biết rằng tất cả đều vô dụng, ngày hôm nay trừ khi có kì tích xảy ra, vậy thì không ai có thể ngăn cản được Lâm gia diệt vong.
Trác Thanh Phàm minh bạch Lâm gia chính là nơi trút giận của Tử Phong, cũng là công cụ để hắn tra tấn bản thân mình, từ đầu tới cuối mục tiêu của hắn vẫn luôn là chính lão, vậy nên nếu lão càng tỏ ra đau đớn thống khổ thì Tử Phong sẽ càng cảm thấy khoái trá, sẽ tiếp tục cái hành động ác độc khiến nhân thần công phẫn này.
Vì thế nên Trác Thanh Phàm dù lúc này đang lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa, nhưng lão vẫn phải cố nén, không mảy may biểu hiện ra ngoài.
Lão không cầu Tử Phong buông tha cho Lâm gia, bởi vì nó không thực tế, lão chỉ cầu hắn ta cảm thấy hành hạ mình là một kiện sự tình vô nghĩa, mất đi hứng thú mà kết thúc tất cả một cách nhanh chóng.
Quả nhiên Tử Phong đang hứng thú dạt dào quan sát nét mặt của Trác Thanh Phàm, thấy thần thái giống như chết lặng của lão liền cảm thấy chưng hửng, nếu một loạt hành động của hắn chỉ giống như đang biểu diễn cho một tên thiểu năng xem thì chẳng có ý nghĩa gì cả, hắn không có thừa hơi để làm như vậy.
Trác Thanh Phàm vụng trộm trông thấy Tử Phong có chút mất hứng, trong lòng khấp khởi mừng thầm, nhưng ngoài mặt vẫn không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt có hơi lóe lên một chút xíu.
Nhưng dù chỉ là trong khoảnh khắc, luồng tinh quang đó vẫn không tránh khỏi sự quan sát của Tử Phong, hắn hơi ngẩn ra nhưng rồi rất nhanh liền nở một nụ cười lành lạnh, hắn đã hiểu ý đồ của Trác Thanh Phàm.
Nói là như vậy nhưng Tử Phong cũng không có ý đồ tiếp tục hành động của mình, không phải hắn cảm thấy như vậy đã đủ để dẹp yên cừu hận trong lòng, mà đơn giản là vì hắn đang cân nhắc cho chúng nữ đang quan sát.
Không như hắn, một con quái vật đọa đày không nên tồn tại trên đời, chúng nữ chỉ là người thường, có thất tình lục dục, có cảm xúc cùng với ranh giới nhất định, hắn dù chẳng hề có ý định che giấu bản chất ghê tởm của mình, nhưng hắn không muốn những người quan trọng với hắn xuất hiện cảm xúc sợ hãi đối với hắn.
Cơ mà điều đó không có nghĩa là Tử Phong sẽ buông tha cho đám người còn sống kia, hắn sẽ không đích thân ngược chết từng người, nhưng hắn vẫn có thể tra tấn tinh thần của Trác Thanh Phàm một lần cuối cùng.
Trác Thanh Phàm bắt gặp nụ