Không biết bao lâu đã trôi qua, không gian xung quanh đã không còn tiếng binh đao chưởng ấn, cũng không còn tiếng giao thủ ầm ầm cùng những âm thanh gào thét điên loạn, tất cả đều tĩnh lặng tới mức rợn người.
Ngoại trừ chúng nữ cùng với Tử Phong, hoàn toàn không còn một ai sống sót, à không, vẫn còn một người.
Trác Thanh Phàm không chết, đúng hơn lão ngoại trừ thương thế từ lúc trước để lại thì trên người không có thêm một vết xước da, nhưng thần sắc của lão lúc này chẳng hề giống với một người sống.
Một chiếc cột hình chữ thập cao hai mươi mét dựng thẳng đứng lên trời, Trác Thanh Phàm bị treo ở trên chiếc cột, hơn tám trăm chiếc đinh xuyên qua chân tay cùng với nhục thể của lão, đóng đinh cơ thể vào chiếc cột ở đằng sau, máu tươi rỉ ra khỏi từng cái lỗ trên người lão kéo thành từng dòng chảy trên bề mặt cây cột.
Trông thì có vẻ thê thảm và đau đớn, nhưng Thiên Tôn cường giả sinh mệnh lực cường đại không gì sánh bằng, tám trăm chiếc đinh kia không hề đánh trúng nơi yếu hại, giống như là cố ý né qua vậy, tuy máu tươi chảy ra rất nhiều, nhưng còn lâu mới có thể khiến lão chết đi.
Chỉ là nhìn vào thần sắc trên mặt lão hiện tại, có lẽ tử vong mới là thứ lão ao ước.
Gương mặt già nua của Trác Thanh Phàm dường như xuất hiện thêm mấy chục vết nhăn, già đi trông thấy, đôi mắt đờ đẫn vô thần, mí mắt chốc chốc lại giật giật, thần sắc trên mặt lão co quắp, vặn vẹo, giận dữ, hận thù, đau đớn, thống khổ, hối hận, u sầu, bất lực, đủ loại cảm xúc lẫn lộn xuất hiện trên gương mặt già nua đó, giống như là lão đang trải qua một cơn ác mộng giữa ban ngày.
Xác thực Trác Thanh Phàm chính là đang lâm vào trong cơn ác mộng vô hồi kết lặp đi lặp lại không ngừng nghỉ, với Mộng Yểm Lĩnh Vực của mình, Tử Phong dễ dàng đưa lão già chết toi này vào trong huyễn cảnh, ở trong đó, Trác Thanh Phàm sẽ sống mãi trong vòng lặp vô tận, phải chứng kiến cảnh tượng thủ túc thương tàn của chính Lâm gia, đôi khi đến chính lão cũng sẽ tự tay tham dự vào tràng cảnh điên loạn đó.
Thân là chủ mưu, cũng là một trong những nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết của Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong làm sao có thể để Trác Thanh Phàm chết một cách thoải mái được, dù là tra tấn đến chết hay là dùng bất kỳ phương thức nào để giết đối phương cũng là nhân từ, mà Tử Phong hắn không phải là người có tấm lòng hảo tâm, hắn muốn để cho Trác Thanh Phàm sống không được mà muốn chết cũng không xong, đôi khi cái chết lại chính là giải thoát a.
Tử Phong lặng người đứng giữa một khoảnh đất trống trải, hắn đã hoàn thành một phần tâm nguyện của mình, Lâm gia cùng Lăng Hư Cung đã sụp đổ, thù chính tay hắn đến báo, nhưng tại sao trong lòng hắn lúc này lại chẳng có chút vui sướng nào, chỉ có một sự trống rỗng cùng với bi thương nhàn nhạt.
Không phải, thực ra hắn biết rất rõ câu trả lời, bởi vì dù có báo thù bằng phương thức nào, có phát tiết lửa giận trong lòng ra bao nhiêu thì “nàng” cũng không thể quay trở lại, những gì đã mất đi không thể tìm lại được nữa, “nàng” đã không còn nữa, đó là sự thật không thay đổi, bất kể Tử Phong có làm gì đi chăng nữa.
Ánh sáng trên trời đột nhiên tắt ngấm, thiên không dần dần trở nên đen kịt, vô số đám mây tối màu đậm đặc cuồn cuộn vần vũ từ khắp tứ phương tám hướng kéo đến phủ kín cả bầu trời, một thứ áp lực vô hình giống như thương khung muốn rơi xuống chợt xuất hiện khiến tất cả mọi người tim đập thình thịch, cổ họng tắc nghẽn, hơi thở thập phần không thông thuận.
“Aaaaaarrrrghhhhhhhh!!!!!!”
Tử Phong bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng tê tâm liệt phế, tiếng gầm thét khủng bố chấn động thương khung giống như thượng cổ ma thú vừa mới tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say ngàn vạn năm, từ trong âm thanh có thể nhìn ra được vô số cảm xúc điên loạn, thịnh nộ, đau khổ, dằn vặt đang quấn quít lấy nhau, nhưng ẩn ẩn trong đó lại có một tia giải thoát cùng an nhiên.
Theo sau tiếng gào thét kinh thiên động địa đó, một luồng sức mạnh khủng bố tựa như hồng thủy vỡ đê lấy Tử Phong làm trung tâm, phóng thẳng ra tứ phương tám hướng, đi đến đâu liền lật tung đại địa, nghiền nát không gian, chấn cho bầu trời run rẩy, linh khí thiên địa cuồng loạn hóa thành phong quyển phóng lên tận thương khung.
Linh áp hủy thiên diệt địa bùng nổ điên cuồng không gì có thể so sánh được, nương theo tiếng thét dài dường như không có hồi kết kia mà càng ngày càng trở nên khủng khiếp, toàn bộ sinh vật sống dưới Thánh Giai trong bán kính mấy ngàn dặm trực tiếp bị đạo linh áp này chấn vỡ nội phủ, xoắn nát thần hồn, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Đến cả chúng nữ Tuyết Phi Nhan cũng không thể nào chịu nổi nửa giây đồng hồ, vội vàng tung mình chạy đi thật xa, ấy vậy mà cả bọn cũng cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình như muốn lộn nhào, linh hồn nứt toác, trong lòng dâng lên kinh đào hải lãng.
“Rắc!”
Một tiếng vỡ vụn vang lên, giống như trong thiên địa có thứ gì đó bị đánh tan, thân thể hắn dần dần bay lên không trung, khí tức của một Cửu Bộ Thiên Tôn đỉnh phong trên người Tử Phong biến mất, sau đó một luồng khí tức huyền ảo vô thượng tràn ngập tính áp đảo cùng chưởng khống thay thế, giống như một thượng vị giả nắm trong tay cả phiến thiên địa, lật tay làm mưa trở tay tạo mây.
“Ông!!!!”
Lai một tiếng vang trầm đục chấn động trời đất cất lên giống như tiếng chuông đồng lan xa hàng vạn dặm, Mai Tôn Giả là người có nội tình và hiểu biết nhất trong chúng nữ, lúc này đang đứng cùng cả bọn cách xa thật xa, nghe thấy tiếng động này liền giật mình thốt lên
“Đại đạo vọng âm, Thiên Tôn đắc đạo, đạp ra cửu bộ, đi lên thông thiên chi lộ, đăng đàn đế vị!!!”
“Lời này là sao?” Chúng nữ bên cạnh ba mặt một lời, đồng thanh thốt lên.
“Tử Phong hắn…hắn muốn đột phá cảnh giới, Đế Quân Chi Vị - Linh Đế Ngự Tọa!!” Mai Tôn Giả nuốt nước bọt, hai mắt nhìn chằm chằm vào thân ảnh Tử Phong ở phương xa đang khuấy động phong vân.
Nàng mặc dù xuất thân Triệu gia, kiến thức hơn xa thường nhân, nhưng tận mắt nhìn thấy một Linh Đế đột phá vẫn là lần đầu tiên, với bản tính của nàng sao có thể cam lòng bỏ qua cảnh tượng có một không hai như này được.
Chín đạo Thiên Tôn Pháp Tướng của Tử Phong bỗng xuất hiện, thân hình khổng lồ tựa như chín chiếc cọc chống trời, trên thân tỏa ra khí tức huyền diệu khó có thể diễn tả bằng lời nói.
Thân thể của mỗi Pháp Tướng dần dần hư hóa, biến thành vô số tia pháp tắc chi lực thuần chánh không lẫn một tia tạp chất, uốn lượn trong không gian như đang khiêu vũ, ý đồ câu thông với thiên địa đại đạo.
Từ Thiên Tôn đột phá Linh Đế là một quá trình biến đổi về chất, Thiên Tôn cường giả nhập đạo, được thiên địa pháp tắc công nhận “Đạo” của bản thân, từ đó tự thân có thể nương nhờ pháp tắc chi lực của thiên địa để tạo ra pháp tắc chi lực của chính bản thân, cụ hiện ra Thiên Tôn Pháp Tướng.
Nhưng Linh Đế liền khác biệt, lúc này không phải là thiên địa pháp tắc công nhận “Đạo” của bản thân, mà là thiên địa pháp tắc thần phục trước “Đạo” của chính võ giả đó, Linh Đế cường giả không cần mượn lực lượng pháp tắc thiên địa, mà là trực tiếp chưởng khống lấy lực lượng pháp tắc thiên địa, mệnh lệnh cho bọn chúng phải tuân theo ý niệm của chính mình.
Đó là lí do tại sao cảnh giới này lại được gọi là Linh Đế, hiệu xưng Đế Quân, bởi vì mỗi một cường giả Linh Đế đều là một vị quân vương đích thực, có quyền năng chưởng khống thiên địa pháp tắc.
Muốn đạt đến bước này thì trước hết Thiên Tôn Pháp Tướng phải biến mất, nói nhảm sao, Pháp Tướng chính là “Đạo” của bản thân dưới sự công nhận của thiên địa pháp tắc mà cụ hiện, cũng chính là nói thứ đồ chơi này được tạo nên bởi sự “ban ơn” của thiên địa, đối với một vị Đế Quân muốn thống trị tất cả, sao có thể để cho thứ này tồn tại.
Thiên Tôn Pháp Tướng tan rã, hóa thành pháp tắc chi lực thuần túy nhất, một khi hình thành thiên địa chi kiều, dựa vào khống chế lực của võ giả, liền tạo thành một mối liên kết kì dị với thiên địa pháp tắc, từ đó võ giả liền thu được lực lượng vô cùng vô tận, đồng thời trở thành Đế Giả, hiệu lệnh chư thiên! Nhưng trước hết, muốn tạo nên thiên địa chi kiều, võ giả phải vượt qua được thiên kiếp cấp bậc Linh Đế trước, bởi nếu pháp tắc chi lực thuần chất kia là nguyên liệu thô, vậy thiên kiếp chính là lò luyện, rèn đúc và tái tạo nguyên liệu thô đó thành vật phẩm hoàn mỹ.
Tử Phong sở hữu đến chín đạo Pháp Tướng, nhưng cũng không có sự khác biệt ở quá trình này, hắn cũng cần phải trước hết giải trừ Pháp Tướng, dùng pháp tắc chi lực tinh khiết đó để dựng nên thiên địa chi kiều.
Cơ mà ngay khi đạo Pháp Tướng cuối cùng hắn hóa thành pháp tắc chi lực, kiếp lôi trên bầu trời được hình thành, tiếng lôi minh ầm ầm giống như lúc nào cũng có thể giáng xuống kiếp lôi, dị biến liền xảy ra.
Chỉ thấy không gian xung quanh đột nhiên cong queo vẹo vọ, sau đó giống như là bị một thứ gì chen vào giữa mà lấy Tử Phong làm trung tâm, trực tiếp bị ép bành trướng ra tứ phương tám hướng.
Hư ảnh một phương thiên địa trên có trời, dưới có đất, thương hải mênh mông vô bờ bến, xa xa có một cái cây khổng lồ vươn thẳng lên chín tầng mây tựa như cọc chống trời, khí tức sinh mệnh nồng đậm tới mức khủng bố, tựa như nhất phương thiên địa này là một sinh vật sống, núi non làm xương cốt, đất cát làm da thịt, sông suối làm mạch máu.
Khí tức sinh mệnh trong một thời gian ngắn chỉ chưa đến một phần mười giây tăng vọt theo cấp số nhân, một cỗ vị đạo cổ lão tang thương giống như thứ gì đó đã tồn tại qua biết bao nhiêu kỷ nguyên, bao nhiêu lần vũ trụ sinh diệt xuất hiện, tựa như khối thiên địa này vốn là một sinh vật đến từ một dòng thời gian xa xôi nào đó, trải qua vô số năm tháng lúc này đã thức tỉnh trở lại.
Kiếp vân trên đầu Tử Phong vốn đã thành hình, sau làn mây còn có thể thấy được những tia chớp lóe lên, nhưng thiên kiếp giống như là đang sợ hãi trước một thứ gì đó, không dám thả xuống kiếp lôi, tựa như một đầu mèo con gặp phải lão hổ, chỉ có thể run rẩy co rúm lại mà rên ri trong cổ họng.
Một màn quỷ dị xảy ra khiến chúng nữ phát mộng không hiểu thấu, nhưng ai cũng có cảm giác rằng hư ảnh thế giới kia đang áp chế thiên địa vốn có, tuy cảm giác này khiến người ta không thể tin nổi, nhưng nếu người nào cũng đồng dạng cảm thấy như vậy, thế thì chuyện này hẳn chính là sự thật.
Tử Phong lúc này hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy tâm thần một mảnh thông thoáng, cảnh giới buông lỏng, “Đạo” của chính mình thăng hoa, phát sinh biến đổi về chất vô cùng huyền diệu, đồng thời một thứ cảm giác y hệt như lúc hắn sử dụng lực lượng đến từ kí tự “Dominion” của Bát Tự Thần Hỏa xuất hiện.
Hắn mơ hồ cảm thấy bản thân siêu thoát trói buộc mà nhìn vào phiến thiên địa nằm trong sự chưởng khống, tựa như một vị đế vương đang dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống giang sơn của mình, chỉ cần vươn tay ra nắm lấy liền có thể đạt được.
Dưới sự thôi thúc của bản năng, Tử Phong liền phóng tay ra, cầm lấy phiến thiên địa trước mặt.
Cùng thời điểm hắn làm ra hành động đó ở bên trong tinh thần thức hải của mình, ở thế giới thực, dị biến cũng liền xảy ra.
Chỉ thấy những pháp tắc chi lực thuần chất kia đáng lí ra lúc này phải chịu lấy kiếp lôi của thiên địa tẩy lễ rèn đúc, thì lại giống như là ghét