Tử Phong vừa mới dứt lời, xung quanh vốn đã khôi phục phần nào sự yên tĩnh đột nhiên lại trở nên náo động, không gian tựa như từng miếng mảnh ghép, bị những bàn tay vô hình nắm lấy, cưỡng ép ghép lại với nhau, không gian liệt phùng đóng lại, kẽ nứt hư không biến mất, cả bầu trời vốn bị luồng sóng linh lực ban nãy gần như bổ ra làm đôi cũng thần kỳ khép kín, pháp tắc chi lực tán loạn trở về như cũ, ngoại trừ cảnh tượng tan hoang trải dài khắp đại địa xung quanh thì không còn sót lại bất kỳ vết tích phá hư nào.
Chỉ một câu nói, thậm chí đến cả một đầu ngón tay, một chút xíu linh lực cũng không dùng đến liền làm ra được tràng cảnh như vậy, dường như phiến thiên địa này hoàn toàn nằm trong sự chưởng khống của Tử Phong, tùy tâm sở dục.
“Linh Đế Chân Ngôn Thuật!!” Mai Tôn Giả kinh hãi hét lên.
Nàng xuất thân từ Triệu gia, tầng thứ tiếp xúc cao hơn người bình thường không biết bao nhiêu lần, chưa ăn qua thịt heo chẳng lẽ lại chưa nhìn thấy heo chạy, nàng hơn ai hết hiểu rõ một Linh Đế đại năng có bao nhiêu cường đại.
Linh Đế Chân Ngôn Thuật, nói ra thì dài dòng nhưng có thể tóm gọn lại trong vài chữ đó là ngôn xuất pháp tùy.
Một Linh Đế đại năng tuy rằng theo lí thuyết có thể hiệu lệnh chư thiên, chưởng khống pháp tắc thiên địa tuân theo ý muốn của mình, nhưng mà nếu chỉ như vậy thì căn bản chẳng cần phải phân chia Linh Đế Cửu Tọa để làm gì.
Linh Đế cường giả xác thực có thể làm như vậy, nhưng tuyệt đối không có khả năng nhẹ nhàng như thế, cũng chỉ có những đại năng Linh Đế hậu kỳ, chính xác hơn là Cửu Tọa Linh Đế siêu cấp cường giả, lực chưởng khống và khống chế thiên địa chi lực đã đạt tới mức đăng phong tạo cực mới có thể ngôn xuất pháp tùy, sử dụng Linh Đế Chân Ngôn Thuật.
Chân Ngôn Thuật vừa ra, thiên địa chi lực tùy tiện theo ý của người thi triển mà sử dụng, không cần lao binh động chúng, không cần chủ tâm chưởng khống, chỉ cần một lời nói cũng có thể khiến cả phiến thiên địa thần phục.
Mai Tôn Giả biết rõ điều này, vậy nên nàng càng cảm thấy kinh hãi hơn, Tử Phong chỉ vừa mới đột phá Linh Đế, một mạch tiến lên Cửu Tọa Linh Đế là không có khả năng, vậy thì hắn làm thế nào mà có thể sử dụng Chân Ngôn Thuật?
Câu trả lời chỉ có một, đó là chính bản thân hắn có đầy đủ kinh nghiệm, kiến thức và lí giải đối với thiên địa pháp tắc viễn siêu Linh Đế sơ kỳ, giống như một sinh viên đại học đột nhiên tiến vào lớp học của học sinh cấp hai để học tập, danh nghĩa vẫn là học sinh cấp hai nhưng chân chính bản lĩnh lại không chỉ như vậy.
Hoặc là Tử Phong thiên phú dị bẩm, vô sự tự thông, hoặc là hắn đã tự mình đi qua con đường này trong quá khứ, hiện tại chỉ là đi lại một lần nữa mà thôi, cảnh giới căn bản không thể áp chế được những gì mà hắn vốn đã lĩnh ngộ được.
Tính toán đến “thân phận” chân thực của Tử Phong, Mai Tôn Giả lại càng thiên về trường hợp thứ hai hơn, dù sao thì đường đường đệ tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, năm xưa thiếu chút nữa lật úp cả đại lục lên, tu vi cũng không thể nào tầm thường cho được, lại nhìn vẻ thong dong nhẹ nhàng của hắn lúc sử dụng Chân Ngôn Thuật, nếu nói một võ giả vừa đột phá Linh Đế liền có thể “quen tay hay việc” dễ dàng sử dụng Chân Ngôn Thuật như vậy chỉ đơn thuần là thiên phú dị bẩm, có đánh chết nàng cũng không tin.
Cơ mà sự thật lại không hề giống như suy đoán của nàng, Tử Phong về cơ bản chính là không biết Linh Đế Chân Ngôn Thuật là cái củ khoai tây gì, lại càng chưa từng đạt tới cảnh giới Cửu Tọa Linh Đế, dĩ nhiên là cũng không có lĩnh ngộ gì cả.
Mai Tôn Giả nếu tu vi có thể đạt tới Linh Đế, hoặc ít nhất là Cửu Bộ Thiên Tôn đã từng tận mắt chứng kiến Linh Đế khống chế pháp tắc thiên địa thì chắc chắn sẽ cảm thấy “Chân Ngôn Thuật” vừa rồi của Tử Phong có điểm kì lạ.
Nếu là bình thường, khi Linh Đế đại năng ra lệnh cho thiên địa pháp tắc, cảm giác sẽ như là quân vương ra lệnh cho thần tử, mười phần thuận theo, nhưng vừa rồi khi Tử Phong sử dụng “Chân Ngôn Thuật”, nói có chút thô bỉ, hắn giống như là một tên thổ phỉ mặt mũi dữ tợn đang ép thiếu nữ nhà lành phải hầu hạ mình, cũng chính là thiên địa pháp tắc, mặc dù trong lòng chống cự vô cùng kịch liệt nhưng thân thể lại rất thành thật nghe lời, đúng hơn là không dám không thuận theo.
Nói là “chưởng khống” thiên địa pháp tắc, không bằng nói rằng hắn đang “thống trị” thiên địa pháp tắc, hai khái niệm dễ gây nhầm lẫn với nhau nhưng lại có sự khác nhau nhất định.
Thực chất Tử Phong không hề biết hành động vừa rồi của mình khiến Mai Tôn Giả nhầm với Linh Đế Chân Ngôn Thuật, hắn sau khi đột phá chỉ cảm thấy rất kì lạ, thể nội chảy xuôi lực lượng cường đại khủng bố vô song khiến hắn tạm thời khó mà thích ứng, nhưng không biết ở đâu lại có một thanh âm đang nói với hắn rằng, hắn có thể thống trị tất cả, bất kể là có muốn hay không, vạn vật đều sẽ phải phục tùng bản thân hắn.
Thanh âm rất mơ hồ, Tử Phong còn không thể khẳng định chắc chắn rằng đó thực sự là một thanh âm mình đang nghe thấy, có lẽ đó cũng chỉ là tiếng vọng đến từ tiềm thức, nhưng trong đầu hắn lúc đó lại giống như là biết rất rõ mình phải làm như thế nào, đồng thời hắn trông thấy Diệp Mị Nhi bị không gian liệt phùng đả thương, hắn không hề nghĩ ngợi nhiều liền ném ra một câu như vậy.
Trong một sát na đó, Tử Phong có thể cảm nhận thấy Bát Tự Thần Hỏa bùng cháy lên vô cùng dữ dội, kĩ tự “Dominion” tỏa ra ánh sáng chiếu rọi khắp nội thế giới, lực lượng vô hình mang theo uy thế kinh khủng từ bên trong Thế Giới phun trào ra bên ngoài, trực tiếp xâm nhập, thôn phệ, đồng hóa thiên địa pháp tắc ở thế giới thực, cuối cùng tạo thành kết quả “ngôn xuất pháp tùy” như vừa rồi.
Tử Phong không còn là một con gà mờ chẳng có tí kiến thức tu luyện nào như trước, hắn đồng dạng nhận ra được rằng cảnh giới Linh Đế của mình dường như khác xa so với Linh Đế thông thường, thay vì nói rằng hắn là quân vương một cõi, hiệu lệnh chư thiên, hắn càng giống với một đám virus bệnh dịch, đi đến đâu liền xâm thực lấy thiên đạo pháp tắc của Huyền Linh đại lục, cưỡng ép nó phải tuân theo mệnh lệnh của bản thân.
Tử Phong không biết tình huống trước mắt phải giải thích như thế nào, nhưng thần kỳ ở chỗ đó là hắn biết rất rõ những gì mình có thể và không thể làm được, giống như là có một kho tàng tri thức đột nhiên được quán đỉnh vào trong đầu, cảm giác vô cùng huyền diệu nhưng lại cũng rất.....hợp lí, tựa như việc này vốn là thiên kinh địa nghĩa, nếu hắn không có những tri thức này mới là lạ.
Cơ mà đối với hắn thì như vậy đã là đủ, bí ẩn không có lời giải đáp thì dù có tốn công tốn sức đến mức nào cũng khó có thể tìm ra đáp án, vậy nên hắn liền trực tiếp quẳng cái vấn đề này ra sau đầu, miễn hắn trở nên cường đại là ổn, cần gì phải xoắn xuýt nhiều thứ như vậy.
Còn về lí do tại sao lại đột nhiên đột phá vào lúc này, Tử Phong không hề ngạc nhiên chút nào.
Đến tầng thứ cảnh giới này, tu luyện linh lực chỉ là một phần, tu luyện “Đạo” mới là thứ quyết định cảnh giới của võ giả.
Linh lực thiếu có thể dựa vào thời gian, dựa vào đan dược hay thiên tài địa bảo để bù đắp, nhưng “Đạo” không có đơn giản như vậy.
Tu luyện “Đạo” liền gắn với chữ “Ngộ”, bất kể ngộ tính của bản thân cao thấp ra sao, lĩnh ngộ được là được, mà không được chính là không được, dù có ăn vào siêu cấp thần đan có thể đề cao ngộ tính lên hàng trăm lần nhưng không thể “Ngộ” ra được thì mãi mãi không thể đề thăng được “Đạo” của bản thân.
Nói thì có chút huyền ảo khó hiểu, bởi vì thực tế nó chính là khó hiểu tối nghĩa như vậy, đại đạo muôn hình muôn trạng, không có gì là chắc chắn mà cũng không có gì là không chắc chắn cả, muốn thoát ly khỏi phạm trù phàm nhân, trở nên siêu việt thì sao có thể dễ dàng được, có người ngộ đạo cho đến chết cũng không thể đột phá cảnh giới, cũng có người giống như Tử Phong, một cái nháy mắt liền có thể đột phá.
“Đạo” của Tử Phong là hai chữ “Thủ Hộ”, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng thực tế lại vô cùng mông lung, thủ hộ là như thế nào, bảo vệ người cần bảo vệ cũng là thủ hộ, đánh bại kẻ địch cũng được coi là thủ hộ, báo thù rửa hận nếu theo một cách nghĩ khác thì miễn cưỡng cũng được tính là thủ hộ, tu luyện tăng cao thực lực để có thể bảo vệ người cần được bảo vệ cũng đồng dạng là thủ hộ, cái này còn tùy thuộc vào đạo tâm của chính Tử Phong quyết định cái gì mới là “Thủ Hộ” đối với hắn.
Không biết vị nhân sĩ nào đã từng nói :”Chỉ có tiểu hài tử mới lựa chọn, người lớn liền tất cả cùng muốn!”, Tử Phong căn bản không hề lựa chọn, hắn tất cả đều muốn, và tất cả đều được hắn tóm gọn lại thành một loại ý niệm duy nhất, tăng thực lực của bản thân lên, nếu bản thân vô địch liền sẽ không có cái gọi là kẻ địch, bởi vì chỉ có năng lực tương đương mới được coi là kẻ địch, một con kiến không phải là kẻ địch, mà nếu không còn kẻ địch thì sẽ không có thứ gì có khả năng thương tổn đến người thân của hắn, như vậy chẳng phải cũng là “Thủ Hộ” hay sao?
Đương nhiên đó là ý chính, là tóm gọn lại, trên thực tế làm sao để tăng lên thực lực, làm sao để loại bỏ kẻ địch, làm sao để bảo hộ người nhà, cái này liền tùy vào chính hắn.
Cái chết của Hồ Phi Nguyệt chính là tâm ma của Tử Phong, một võ giả tồn tại tâm ma có thể đột phá mới là gặp quỷ.
Hiện tại hắn đã báo thù cho Hồ Phi Nguyệt, tuy chỉ là một phần, nhưng cũng đủ để khiến tâm ma của hắn dịu xuống, đồng thời diệt đi Lăng Hư Cung cùng với Lâm gia cũng có nghĩa là hắn đã diệt đi kẻ thù có nguy cơ gây tổn thương tới người thân của hắn, lại còn thành công “thủ hộ” Diệu Yên và Tuyết Phi Nhan, tất cả đều là chuyện tốt không có gì sánh bằng đối với tâm cảnh.
Nếu mà như vậy còn không thể đột phá, vậy thì Tử Phong liền dứt khoát đem vợ con chui vào một chỗ xó xỉnh nào đó sống chui sống lủi đến lúc chết cho lành, đừng mang theo ý niệm trả thù để làm gì.
Hội tụ các điều kiện trên, cảnh giới của Tử Phong buông lỏng, linh lực cần thiết để đột phá hắn vốn không thiếu, thậm chí còn thừa, cứ như vậy mà đơn giản dẫm lên bảo tọa Linh Đế, một hơi phi thẳng lên Tam Tọa Linh Đế.
Đúng vậy, không hề có nhầm lẫn ở đây, chẳng phải Nhất Tọa Linh Đế, mà chính là Tam Tọa Linh Đế, hơn nữa lại là Tam Tọa Linh Đế đỉnh phong.
Linh Đế muốn đột phá ngoại trừ phải lấp