Thiên Hành đế quốc, kinh thành, hoàng cung, tiếp tục thu nhỏ hơn nữa đến khu vực lãnh cung bị bỏ hoang, nay đã trở thành nơi nghỉ chân của một vị cung phụng thần bí mà chỉ có đương kim nữ hoàng Triệu Thanh Thanh mới biết, vị “Diêm La Đế Quân” khiến toàn bộ đông đại lục sôi lên sùng sục không như tất cả vẫn nghĩ, hắn chẳng hề có dấu hiệu nào như muốn diệt môn thêm một thế lực nào khác, trái ngược lại, vị đại lão này gần như mặc kệ gió thổi mưa rơi bên ngoài, thảnh thơi nằm một chỗ phơi nắng, bộ dáng lười biếng đến cả nhấc tay nhấc chân cũng không muốn làm.
Diêm La Đế Quân, đúng hơn là Tử Phong, ngày hôm đó sau khi rời khỏi Thiên Cơ Tông, dựa theo chỉ dẫn của Mai Tôn Giả, trực tiếp dùng thủ đoạn thô bạo nhất đem toàn bộ hai mươi mốt cỗ thế lực đã đầu nhập vào Thái Diễn Thánh Địa nhổ tận gốc, hơn nữa lần này hắn tuyệt đối không mang theo chút tâm lí chơi đùa hay là nhàn nhã nào cả, hai mươi mốt cái thế lực chính là hai mươi mốt lần triệu hoán Địa Ngục Môn, dùng thực lực tuyệt đối tàn sát hết thảy, mỗi nơi dừng chân không quá mười lăm phút đồng hồ, trong vòng một ngày liền kết thúc “công việc”, tạo nên cái thành tựu khiến giang hồ dậy sóng kia.
Hơn một trăm ba mươi vạn nhân mạng chết trong tay của Tử Phong, chỉ là hắn hoàn toàn không cảm thấy có chút vấn đề gì, giống như hắn chỉ đang đạp chết vài con côn trùng không đáng chú ý chứ không phải là hơn trăm vạn người sống sờ sờ.
Khiến Tử Phong có chút ngạc nhiên đó là không ngờ tử địch của Lăng Hư Cung là Lăng gia lại cũng là con chó của Thái Diễn Thánh Địa, thì ra cái gọi là tử địch giữa hai thế lực này cũng chỉ tựa tựa như là hậu cung tranh sủng mà thôi, thật là nhàm chán.
Nhưng mà nghĩ lại thì cũng thấy hợp lí, Lăng Hư Cung đứng sau Càn Nguyên đế quốc, Lăng gia đứng sau Xuất Vân đế quốc, nhưng theo như hắn cảm nhận thì thực lực của hai thế lực này xem ra còn kém hơn cả các siêu nhất lưu thế lực khác, có thể nắm trong tay cả một đế quốc rộng lớn bao trùm ức vạn dặm cương vực như vậy, không có hậu đài chống lưng mới là lạ.
Thêm một chuyện bất ngờ nữa là Âm Ma Tông cũng là chó của Thái Diễn Thánh Địa, hơn nữa lại là một quân cờ được ẩn giấu chôn xuống không biết từ bao giờ, bởi vì thông qua một vài con đường nhất định có thể đại khái đoán được kẻ đứng sau Lăng Hư Cung và Lăng gia là ai, nhưng chưa từng có một ai nhìn ra được giữa Âm Ma Tông và Thái Diễn Thánh Địa có liên hệ.
Một Thánh Địa chính đạo như Thái Diễn Thánh Địa mà lại chôn xuống một khỏa quân cờ ma đạo như Âm Ma Tông, xem ra mưu đồ của cái gọi là “Thánh Địa chính đạo” này cũng không đơn giản.
Cơ mà biết thì biết như thế, Tử Phong cũng không thèm để ý lắm, thù mới hận cũ tính toán luôn một thể, Thái Diễn Thánh Địa hắn còn không sợ đắc tội, một cái Âm Ma Tông thì như thế nào, cũng chỉ là một cái siêu nhất lưu thế lực mà thôi.
Kể từ lúc trở về Thiên Hành đế quốc, Nhạc Tư Kỳ liền kéo theo Diệp Mị Nhi trực tiếp bế quan, một phần là để củng cố cảnh giới, còn Mị Nhi cũng cần phải tiêu hóa đống “thức ăn” mà nàng mới nuốt vào, đồng thời cũng là để nhường lại không gian cho Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan và Dương Tử Hàm thân mật với Tử Phong.
Dương Tử Hàm mặc dù biết ẩn ý bên trong, nhưng nàng hiện giờ có chút không giống khi xưa, nói chung là mặc dù đã quyết ý thề sống thề chết muốn ở bên cạnh Tử Phong, nhưng tạm thời hiện tại nàng vẫn chưa thể nào bình ổn tâm tình của mình lại được, dù sao thì chuyện giữa hai người cũng quá phức tạp, không phải chỉ là vài ba câu liền có thể giải quyết, nàng chỉ có thể dùng thời gian để làm dịu đi tất cả.
Vì lẽ đó mà nàng cũng trực tiếp bế quan, nghe nói là gặp lại Tử Phong khiến cọc tâm sự trong lòng được thả xuống, cảnh giới kẹt cứng bấy lâu nay buông lỏng, nàng muốn nắm chắc cơ hội này để đột phá.
Thế là ngay cái hôm trở về, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan liền trực tiếp lôi Tử Phong vào trong phòng đóng cửa, làm cái chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy, dù sao thì tiểu biệt thắng tân hôn, vốn là lão phu lão thê với nhau, có gì mà thẹn thùng cơ chứ.
Tuyết Phi Nhan hiểu rõ khuê mật hảo hữu Diệu Yên của mình, nàng cười cười mà nhường lại đêm đầu tiên cho Diệu Yên cùng Tử Phong thân mật.
Diệu Yên ngoài lạnh trong nóng, hơn nữa tổn thương trong chuyện tình cảm ở quá khứ khiến tâm linh của nàng thật sự rất nhạy cảm và mỏng manh, thiếu cảm giác an toàn một cách mãnh liệt, bảy năm nay đối với Tử Phong là hành hạ tra tấn, đối với nàng sao lại không phải là một trận dày vò đau đớn?
Tử Phong so với ngày xưa còn muốn lạnh lẽo bất cận nhân tình hơn, nhưng hắn vẫn là nam nhân, vẫn có nhu cầu sinh lý bình thường, đối với thê tử của mình thì lại càng không có lí do gì để kiềm chế, việc cả hai giống như hai đoàn lửa nóng hừng hực quấn lấy nhau cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Tình dục đối với Tử Phong không phải là thứ gì đó cấm kị, hắn không mê luyến sắc dục nhưng cũng sẽ không trực tiếp cấm dục làm hòa thượng, hơn nữa chuyện nam nữ đối với hắn và cả Diệu Yên lúc này đều là chuyện tốt, thân thể vui sướng, tâm linh cũng được an ủi.
Với hắn thì chuyện giường chiếu giống như là một sự đánh lạc hướng, tạm thời để cho hắn quên đi sầu não cùng với đau đớn vẫn luôn hành hạ bản thân từng phút từng giây.
Còn với Diệu Yên, chuyện này giống như là sự phát tiết, nàng đem hết lo lắng, đau khổ, dằn vặt cùng với cảm giác sợ hãi và thiếu an toàn bao năm nay một lượt phóng thích ra bên ngoài.
Nửa đêm, khi mà liệt hỏa đã lặng xuống, Diệu Yên cả người tê liệt mềm nhũn như một vũng bùn nằm trên giường, thân thể thon nhỏ trắng mịn ánh lên quang mang huyền ảo dưới ánh trăng dịu dàng đẹp không cách nào tả xiết, nàng cứ thoải mái nằm đó, gương mặt đỏ ửng sau cao triều chưa rút, ánh mắt thủy nhuận ngập nước tràn ngập yêu thương mà quan sát Tử Phong.
Nàng nhìn phu quân đang chậm rãi dùng một chiếc khăn ẩm ấm áp lau khắp thân thể dương chi bạch ngọc của mình, gột rửa đi dấu vết còn lại sau một trận mây mưa, động tác nhẹ nhàng trìu mến tựa như đang thưởng thức một kiện vật phẩm trân quý vô giá có một không hai trên đời.
Cảm nhận được sự thoải mái đến từ từng cử chỉ vuốt ve của Tử Phong, Diệu Yên không khỏi cảm thấy một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng, tất cả những cảm xúc tiêu cực tích lũy suốt bảy năm qua trực tiếp tiêu biến không còn lại chút vết tích.
Tới cảnh giới của nàng hay Tử Phong, cơ thể vốn không dính một hạt bụi, dù vừa làm xong chuyện nam nữ mà có chút loạn thì cũng chỉ cần một đạo thủy hệ thuật pháp đơn giản cũng có thể khiến cơ thể trở nên sạch sẽ.
Nhưng mà từ trước tới nay, bất kể khi nào cùng giường chung gối với Tử Phong, hắn đều sẽ phục vụ nàng như thế này, tuyệt nhiên không dùng đến thuật pháp để làm sạch.
Thế giới này tuy nói là cường giả vi tôn, nhưng địa vị của nữ nhân so ra vẫn không bằng nam nhân, Diệu Yên tự thân cũng là cường giả nhưng quan niệm thâm