“Bất Diệt Thiên Ma: Một chủng tộc hoàn toàn mới chưa từng xuất hiện trong lịch sử của toàn thể vũ trụ bản nguyên, diễn sinh từ chủng tộc Thiên Ma nguyên bản, vốn là giống loài đứng trên đỉnh kim tự tháp của Ma Tộc nói chung.
Không ai biết được Bất Diệt Thiên Ma làm thế nào xuất hiện, cũng không ai biết được tiềm năng của chủng tộc này, chỉ biết rằng chỉ có duy nhất một cá thể trong toàn vũ trụ thuộc về chủng tộc mới mẻ này.
Bất Diệt Thiên Ma về mặt tính chất vẫn là một Thiên Ma, tất cả đặc điểm của Thiên Ma Nhất Tộc đều được giữ nguyên, chưa rõ ràng bên trong có biến hóa ra sao.
Có thể sử dụng toàn bộ thiên phú thần thông, pháp thuật chủng tộc và các loại bảo vật yêu cầu người sử dụng phải sở hữu huyết mạch Thiên Ma thông thường khác.
-Tái Sinh Siêu Tốc: Bất Diệt Thiên Ma có khả năng hồi phục mọi loại thương thế, bao gồm cả vết thương chí mạng, tốc độ hồi phục cực nhanh, miễn nhiễm với hầu hết các trạng thái tiêu cực ngăn cản sự tái sinh.
-Tử Phủ Bất Khả Xâm Phạm: Miễn nhiễm hoàn toàn đối với đoạt xá.
Miễn nhiễm với hầu hết các loại hình công kích tinh thần, loại trừ một vài năng lực đặc thù gây ảo giác.
Miễn nhiễm hoàn toàn với năng lực thôi miên và thôi động ý niệm.
(Một vài loại năng lực liên quan đến tinh thần đặc thù có thể sẽ không được miễn nhiễm)
-Khung Xương Bất Hoại: Xương cốt cứng rắn vô bì, có thể so sánh được với thai thể của Thánh Khí đỉnh cấp, theo đà tăng trưởng của nguyên chủ có thể tiếp tục được cường hóa.
-Độc Huyết: Dòng máu đặc thù là thuốc độc kiến huyết phong hầu với vật sống, nhưng lại là tiên dược cải tử hoàn sinh với tử vật.
Miễn nhiễm hoàn toàn tất cả các loại độc tố.
(Một vài loại độc tố đặc thù vẫn có thể có tác dụng)
-Thiên Ma Hóa Thân: Hình thái chiến đấu mạnh nhất của Bất Diệt Thiên Ma, tăng cường toàn bộ đặc tính có sẵn của nguyên chủ như là lực lượng, tốc độ, linh lực, khả năng tấn công và phòng thủ,....
-Bất Diệt Thiên Ma: Khi nhục thể bị phá hủy, chỉ cần linh hồn vẫn chưa bị diệt, có thể tái sinh lại cơ thể bất kỳ lúc nào, đổi lấy sinh mệnh lực sẽ bị suy giảm, nếu sinh mệnh lực trở nên quá thấp, linh hồn sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, nếu không tìm được vật chứa thích hợp liền có thể tan biến.
Một vài loại năng lực đặc thù có thể bỏ qua được sự miễn nhiễm của Bất Diệt Thiên Ma, cần được nghiên cứu thêm.”
Đó là toàn bộ thông tin về chủng tộc Bất Diệt Thiên Ma mà Tử Phong đã biến thành tới từ hệ thống, mặc dù nghe thì có vẻ giống như một cái báo cáo khoa học dùng để đăng lên tạp chí, nhưng xác thực chúng chính là thông tin cần thiết để Tử Phong hiểu rõ hơn về cái thứ mà mình đã trở thành.
Khi biết được chuyện này, Tử Phong không khỏi cười khổ, Bất Diệt Thiên Ma thực sự là vô cùng lợi hại, chỉ riêng việc mọi đặc tính có sẵn của Thiên Ma đều được tăng lên với cấp số nhân đã cực kỳ kinh khủng, lại còn thêm một cái đặc tính “Bất Diệt” rất ngưu bức.
Đặc tính này không mưu mà hợp với tình cảnh hiện tại của hắn, phải biết rằng linh hồn của hắn đã trở thành Tài Quyết Chi Nhận, trừ khi kiện Hồn Binh này bị hủy, bằng không thì linh hồn của hắn sẽ trường tồn với thời gian, vậy nên vừa rồi hắn mới trực tiếp đem Tài Quyết giấu vào trong Thế Giới, nhục thân bị hủy cũng không sao, có thể tái tạo lại được, nhưng Tài Quyết mà bị hủy thì hắn liền chân chính hình thần câu diệt, họa chăng chỉ có siêu cấp đại năng như Chúa Tể Hư Không mới có thể cứu nổi hắn.
Chỉ là phi logic như thế, Tử Phong vẫn không cảm thấy vui vẻ chút nào, bởi vì thứ khiến cho đặc tính “Bất Diệt” có thể hoạt động đó là sinh mệnh lực, mà sinh mệnh lực cái thứ này.....Tử Phong lắc đầu, không muốn nghĩ về nó nữa, hắn có nỗi khổ bất đắc dĩ trong lòng khó mà diễn tả được.
Đó chính là bí mật đằng sau sự “hồi sinh” thần kỳ của Tử Phong vừa rồi, không có quá nhiều li kỳ, chỉ đơn giản là khả năng đến từ chủng tộc của hắn mà thôi.
Đương nhiên “Bất Diệt” cũng không phải là không có điểm yếu, hắn không biết được cái trạng thái “ngủ say” được nhắc tới sẽ kéo dài bao lâu, và phải trải qua những điều kiện nào mới có thể thức tỉnh, vậy nên nếu có thể, hắn sẽ không mạo hiểm để bản thân rơi vào kết cục như vậy, có trời mới biết được nếu hắn lâm vào “ngủ say”, sẽ mất bao lâu để tỉnh lại lần nữa, nếu mở mắt ra đã mấy vạn năm trôi qua, người thân bên cạnh đã bị cừu nhân sát hại hoặc cạn kiệt thọ nguyên mà qua đời, hắn đi tìm ai để mà khóc than bây giờ?
Trở lại với hiện tại, Tử Phong sau khi giết chết lão giả kia cũng không thấy hắn có chút biến hóa thần sắc nào cả, hắn chỉ hơi động ý niệm, quân đoàn địa ngục kia liền không chút lưu thủ tiến hành nghiền ép, chỉ trong vòng vài phút đồng hồ liền đem toàn bộ môn nhân còn lại của Thiên Cơ Tông giết chết, căn bản không tồn tại chút phản kháng nào đáng nói.
Tay hắn khẽ vẫy một cái, chúng nữ từ trong hư không ẩn nấp liền hiện thân ra ngoài, không gian chi lực huyền ảo trực tiếp đưa cả bọn tới bên cạnh hắn.
Vừa tới nơi, ai nấy đều vây quanh hắn mà hỏi thăm ân cần, một trận oanh oanh yến yến tràn ngập vẻ tươi vui trái ngược hẳn với cái tình cảnh tan hoang thây ngang khắp đồng, máu tươi nhuộm đỏ đại địa xung quanh.
“Tử Phong, ngươi không có sao chứ?” Mai Tôn Giả biết rõ vẫn còn hỏi, chỉ là nàng có chút cảm giác mộng mị, cần một lời khẳng định để ổn định lại tâm tình của mình.
Tử Phong đang định trả lời thì đột nhiên thấy hai bàn tay nào đó đang sờ mó khắp người mình, chốc chốc lại có ngón tay chọt chọt lung tung.
Mí mắt hắn khẽ giật giật, Tử Phong nghiêng đầu nhìn Diệp Mị Nhi giống như một đầu tiểu miêu tò mò đang nắn bóp cơ thể của hắn mà không khỏi câm nín.
“Đúng thật là chủ nhân a.....cơ mà vừa rồi chủ nhân không phải đã chết rồi, sao hiện tại vẫn còn nguyên vẹn vậy.” Diệp Mị Nhi hồn nhiên không để ý tới ánh mắt hình viên đạn của Tử Phong, vẫn mò tới mò lui trên người hắn.
Tử Phong trông thấy Diệp Mị Nhi chuẩn bị thò tay mò vào bên trong quần của mình, hắn nghiến răng vỗ một phát lên đầu nàng, phun ra một hơi khí lạnh
“Mị Nhi nàng tính làm cái gì thế hả?”
Lực đạo của cái vỗ vừa rồi đủ để mài nhẵn cả ngọn núi, nhưng đánh lên đầu Diệp Mị Nhi liền cùng với xoa đầu tiểu miêu cũng không khác nhau là mấy, phải biết nhục thể của một Huyết Ma như nàng có thể tiếp cận được tới một Thiên Ma như Tử Phong a.
“Là cái cảm giác này!! Đích thực là chủ nhân rồi!!”
Quả nhiên Diệp Mị Nhi không hề cảm thấy đau, ngược lại lực đạo quen thuộc này khiến nàng khẳng định người trước mắt chính là chủ nhân yêu dấu của mình, nàng reo lên một tiếng vui mừng sau đó trực tiếp nhảy phốc lên vai Tử Phong, đôi chân dài kẹp lấy cổ hắn, hai tay vòng xuống ôm lấy đầu chủ nhân, giống như một cái bọc lớn trùm lên đầu Tử Phong.
Không khí vốn có chút căng thẳng khó xử bởi mấy vạn đầu quái vật dị tật tỏa ra khí thế khủng bố kia đang nhìn chằm chằm về phía này, trải qua Diệp Mị Nhi làm náo loạn mà trở nên buông lỏng hơn hẳn.
Tử Phong cũng hết cách với con gấu túi đội lốt mỹ nữ này, dù sao cũng là nữ nhân của mình, mắng thì nàng liền cười hì hì không tim không phổi, đánh thì lại không nỡ, đành mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm, hắn quay sang Mai Tôn Giả, miệng hỏi:
“Mai Tôn Giả, ngài nói rằng còn bao nhiêu thế lực nữa là con chó của Thái Diễn Thánh Địa?”
Mai Tôn Giả nhìn Diệp Mị Nhi cuộn thành một đoàn trên vai