“Muội có gặp khó khăn gì trong việc tu luyện hay không?” Tử Phong nhẹ nhàng hỏi.
Thực tế thì chín thành võ giả trong thiên hạ luôn kẹt ở những cảnh giới thấp như là Sư cấp hay Tướng cấp, thậm chí Vương cấp ở trong mắt đại đa số người đã là cao không thể với tới, hầu hết vấn đề đều không nằm ở tư chất, mà nằm ở tài nguyên.
Nghèo theo văn mà giàu thì tập võ, đó là sự thật không thể chối cãi, trở thành võ giả đã yêu cầu một thiên phú nhất định, bắt tay vào tu luyện cũng không chỉ có đơn giản là sáng dậy hít khí trời tối đi ngủ, dăm bữa nửa tháng liền lên một cấp, công pháp tốt, võ kĩ tinh diệu, dược liệu rèn luyện cơ thể, linh thạch hỗ trợ tu luyện, tất cả đều là tài nguyên không thể thiếu.
Những tài nguyên này đều là tiền cả, hơn nữa giá cả không hề rẻ, đại đa số võ giả có bán hết cả gia tài kiêm luôn cả chính bản thân mình cũng chưa chắc đã đủ tài chính để mua được một khỏa Tứ phẩm đan dược rách nát, càng không cần nói đến công pháp cao cấp.
Dưới Thánh cấp, xác thực là có tồn tại việc lĩnh ngộ đối với cảnh giới để có thể đột phá, nhưng những thứ này đều có thể dùng đan dược, dùng thiên tài địa bảo, dùng công pháp đỉnh cấp để cưỡng ép phá bỏ, nói có chút thô tục, nếu tài nguyên không bị giới hạn, một con bò cũng có thể đột phá Tôn cấp, càng không nói đến một võ giả linh trí đầy đủ không ngu ngốc.
Nhiếp Tiểu Thiến hiện tại mới vừa vặn đột phá Sư cấp nhất phẩm, căn bản chẳng có lĩnh ngộ gì đáng nói, càng không kể đến tài nguyên tu luyện của nàng đến cả Thánh Giai cường giả cũng phải đỏ mắt thèm thuồng, Tử Phong chỉ hỏi cho có lệ, chứ trong lòng cũng nghĩ rằng hẳn là không có vấn đề gì to tát, cùng lắm là một chút rắc rối trong việc điều động linh lực hay là vận dụng công pháp đại loại thế.
Quả nhiên giống như những gì hắn đã nghĩ, Nhiếp Tiểu Thiến xác thực là có chút vấn đề, nhưng tất cả đều là lông gà vỏ tỏi trong mắt hắn, chỉ đơn giản bắt nguồn từ việc chính nàng lúc này vẫn là chim non, khuyết thiếu kinh nghiệm mà thôi.
Cơ mà Tử Phong cũng không ngại phiền, kiên nhẫn giảng giải cho Nhiếp Tiểu Thiến những chỗ vướng mắc, thậm chí còn tự mình làm mẫu cho nàng mấy lần, đồng thời uốn nắn tác phong vốn có của nàng, tránh đi vào đường rẽ làm chậm trễ tiến độ tu luyện.
Nhiếp Tiểu Thiến giống như là đang nằm mơ, cả người lâng lâng trong vui sướng, hoàn cảnh hiện tại nơi Tử Phong ôm lấy nàng, ôn nhu chỉ điểm từng li từng tí trong việc tu luyện giống hệt thời gian đầu khi nàng mới đi theo hắn, khiến nàng không khỏi có chút hoài niệm cùng hưởng thụ.
Một đoạn thời gian gần đây nàng rất ít gặp Tử Phong, đúng hơn mà nói là không có mấy khi mà nàng có thể tử tế ở bên cạnh hắn, tuy rằng nàng biết rằng hắn có chuyện cần phải làm, nhưng cảm giác trống vắng đó vẫn khiến nàng cảm thấy khổ sở.
Đừng nhìn Nhiếp Tiểu Thiến còn nhỏ mà nghĩ rằng nàng không biết gì, nàng chỉ ngây thơ chứ không ngu ngốc, trái lại tâm linh thiếu nữ sáng như chỉ thủy, rất nhiều thứ nàng căn bản không cần phải hỏi đến cũng có thể tự mình đoán ra được.
Trông thấy Tử Phong không ngừng đưa người nhà của hắn về đây, nàng thật lòng vui mừng vì hắn cuối cùng có thể đoàn tụ với người nhà, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút buồn bã, cảm giác như mình bị bỏ rơi, trở thành một người vô hình trong mắt của hắn.
Nàng thực tế rất rõ ràng rằng Tử Phong đối tốt với nàng phần nhiều là đến từ lòng cảm kích cùng sự thưởng thức, ở trong đó tình cảm không có được quá nhiều, dù sao cái thứ tình cảm này cũng phải dùng thời gian đến bồi dưỡng chứ không phải tự nhiên là có.
Trên thực tế Nhiếp Tiểu Thiến là một tiểu cô nương thông minh hiểu chuyện lại rất dễ thỏa mãn, nàng chỉ cần Tử Phong dành một chút sự quan tâm của hắn lên người mình là đủ, bởi vì hiện tại hắn chính là người thân duy nhất ở bên cạnh nàng.
Vì những lí do đó mà ngay khi Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên xuất hiện, Nhiếp Tiểu Thiến mới mạnh dạn muốn bái sư, không làm huynh muội như trước được thì làm sư đồ cũng không tệ, tuy rằng cái quan hệ này tự nhiên có chút xa cách, nhưng nàng lúc đó giống như một gốc lục bình trôi nổi không chỗ bám víu, căn bản chính là người chết vớ được cọc, được như nào hay thế ấy.
Giờ thì tốt rồi, Tử Phong không hề thay đổi, hắn vẫn ôn nhu, ấm áp như trước, đối xử với nàng không khác là bao, thậm chí nàng còn nhạy cảm nhận thấy hành động của hắn còn có phần thân mật hơn trước, quan hệ sư đồ cũng chỉ là trên danh nghĩa, nàng không mừng mới là lạ.
Tử Phong vừa chỉ điểm tu luyện cho Nhiếp Tiểu Thiến, một bên suy nghĩ tính toán, Triệu Thanh Thanh nói rằng nếu hắn muốn thì có thể tặng cho vài danh ngạch tiến vào trong mộ táng của Ngọc Kiếm Chí Tôn tìm kiếm cơ duyên, tuy nói rằng đây chỉ là một cái mộ, nhưng bên trong chính là một tiểu thế giới, vạn năm không bị ngoại giới ảnh hưởng, thiên tài địa bảo không dám nói là mọc đầy đất như cải trắng, nhưng chắc cũng chẳng quá ít, không đi tranh đoạt truyền thừa của Ngọc Kiếm Chí Tôn thì cũng có thể tìm được các loại đồ tốt khác.
Vậy nên hắn định để cho Nhiếp Tiểu Thiến, Diệp Ngưng Tuyết, Lãnh Băng Băng và Diệp Mị Nhi tiến vào mò cá, à nhầm tìm cơ duyên.
Đừng có coi thường cái gọi là cơ duyên mỏng manh này, xác thực chúng nữ ở bên hắn tu luyện có được tài nguyên dồi dào, nhưng những tài nguyên này chỉ giới hạn ở trong đan dược, công pháp, võ kỹ cùng với một ít pháp khí, trên đời này vẫn tồn tại những thiên tài địa bảo chỉ có thể ngộ không thể cầu giống như Hồn Châu hay vỏ cây Ất Mộc.
Bản thân Tử Phong không có cái vận khí tốt như nhân vật chính trong tiểu thuyết, huynh đệ nữ nhân tư chất bình thường chỉ cần ở bên cạnh là thăng cấp vù vù như tên lửa, thân nhân của hắn đều phải khắc khổ đi lên từng bước giống như bao võ giả khác, vậy nên những thứ thiên tài địa bảo mà tiền tài không thể mua được kia đối với bọn họ chính là trợ lực lớn nhất, hắn cũng không muốn thực lực bản thân có cách biệt quá lớn với những người khác.
Đơn giản là bởi vì tình cảm là thứ phức tạp khó có thể hiểu rõ, nếu khoảng cách giữa đôi bên càng ngày càng xa, thậm chí giống như trên trời so với dưới đất, khó tránh khỏi nữ nhân rồi người nhà của hắn sẽ có cảm giác tự ti khi đối mặt với hắn, đối với Tử Phong vẫn luôn cho rằng mình và thân nhân là bình đẳng không phân cao thấp chính là chuyện không thể chấp nhận được.
Nhân tuyển như trên đã trải qua tính toán kỹ lưỡng, Nhiếp Tiểu Thiến và Diệp Ngưng Tuyết đi vào thuần túy là để lịch lãm rèn luyện, hắn không trông mong hai tiểu nha đầu này có thể làm nên trò trống gì, nhưng với Lãnh Băng Băng thì có ích lợi rất lớn, nàng có thể thuận lợi đột phá Thánh cấp hay không rất có thể liền phải dựa vào chuyến đi lần này.
Nhưng vấn đề đó là cả ba người này tu vi đều không được cao cho lắm, cần lắm một cá nhân có vũ lực mạnh đi theo bảo vệ, sau khi suy đi tính lại, Tử Phong liền quyết định để cho Diệp Mị Nhi đi theo.
Thứ nhất thì nàng chính là người có tu vi mạnh nhất ở trong nhà hắn nếu loại trừ Nhạc Tư Kỳ ra ngoài, thứ hai bản thân nàng chính là Huyết Ma, bản lĩnh rất lớn, đến chính hắn lúc trước đối đầu với nàng còn suýt chút nữa nằm vào quan tài an giấc ngàn thu, đối phó với đám võ giả Thánh Giai tiến vào mộ táng là chuyện trong tầm tay.
Còn về chuyện bốn cái danh ngạch liệu có nhiều quá hay không, Tử Phong không hề quan tâm, Triệu Thanh Thanh chắc chắn sẽ không phản đối, còn cao tầng Triệu gia nếu có ý kiến, hắn không ngại để cho mấy cái ý kiến này biến mất, với thực lực hiện tại của chính mình thì hắn cũng có tự tin này.
Tử Phong sau khi chỉ điểm cho Nhiếp Tiểu Thiến liền đem chuyện tiến vào mộ táng ra nói cho nàng.
Ban đầu thì nàng có phần sợ hãi, nhưng rồi suy nghĩ một chút cũng liền cắn răng đồng ý.
Đối với thái độ của nàng, hắn không những cảm thấy nàng nhát gan sợ sệt mà ngược lại cảm thấy vui mừng, sợ hãi là chuyện thường tình, dù sao nhân gia cũng chỉ mới tu luyện được vài tháng, sao có thể không e ngại được.
Nhưng cuối cùng vẫn có thể tính toán lợi hại mà đề lên dũng khí gật đầu đồng ý, tâm tính cùng đảm lượng như thế này rất khó có được, tuyệt đối không khiến Tử Phong cảm thấy thất vọng.
Tử Phong trò chuyện với Nhiếp Tiểu Thiến thêm một chút nữa rồi mới rời khỏi, hắn cũng không đi tìm Lãnh Băng Băng và Diệp Ngưng Tuyết ngay lập tức, cả hai lúc này vẫn đang bế quan, mộ táng theo tính toán phải mất một chút thời gian nữa mới mở ra, không cần phải vội vã nhất thời, hắn hiện tại còn có việc khác phải để tâm đến.
Tuy nói rằng có Diệp Mị Nhi đi cùng, hệ số an toàn của chúng nữ được đề cao không ít, nhưng hắn đến tận giờ vẫn còn bị sang chấn tâm lí bởi cái Cổ Mộ Thiên Ma năm xưa, đối với mấy cái bí cảnh này trong tiềm thức vẫn cực kỳ nghi kỵ, hắn thực sự không dám buông lỏng, vẫn phải nghĩ thêm biện pháp đảm bảo an toàn cho mọi người.
Thứ đầu tiên mà hắn nghĩ đến đó là phù lục, thứ này phương pháp sử dụng đơn giản, uy lực lại lớn, lấy tạo nghệ phù văn của hắn hiện tại, phù lục cao cấp như bát giai hay cửu giai thì không làm được, nhưng nếu chỉ là thất giai phù lục thì hắn vẫn có thể miễn cưỡng chế tạo ra, chỉ là vấn đề không nằm ở đó, mà nằm ở nguyên liệu chế tạo phù lục.
Phù văn sư đã biến mất ở Huyền Linh đại lục,