Trong phòng làm việc, Giang Minh Anh tháo kính xuống, đứng dậy, nhìn lên nhìn xuống Diệp Mộ Phàm rồi nở nụ cười, ra vẻ cuối cùng anh cũng đã rơi vào tay tôi.Vì không muốn chịu thua nên Diệp Mộ Phàm quyết định nhìn lại.Giang Minh Anh chú ý tới ánh mắt của đối phương, trừng mắt nói: "Anh nhìn đi đâu thế?"Diệp Mộ Phàm ho khan một tiếng, đi tới bên cạnh ngồi xuống.Giang Minh Anh cười nói: "Được rồi, bây giờ anh là cấp dưới của tôi, tôi ra lệnh cho anh nói cho tôi biết anh đã cứu ba tôi như thế nào? Hơn nữa, chị Bạch Cúc và anh Chu Đức nói anh phạm tội là sao? Anh mau thành thật khai ra! "Diệp Mộ Phàm không nói, sau đó giương mắt nhìn về phía Giang Minh Anh nói: "Ba cô gặp nạn, tôi nhân tiện cứu ông ấy thôi.
Về phần Chu Đức nói, cô cũng có thể thấy được thái độ của Chu Đức đối với tôi, nhưng đúng là tôi thật sự đã bị kết án.
Tôi là bị người khác hãm hại.""Chi tiết! Tôi muốn chi tiết!" Giang Minh Anh trợn mắt nói.Diệp Mộ Phàm không trả lời, ngược lại là cau mày hỏi: "Đúng rồi, Bạch Cúc cùng Chu Đức bọn họ tới giang thành làm gì?"Giang Minh Anh chuyển chủ đề, cô ta hơi dẩu môi nói: "Họ đến đây để gửi thiệp mời đám cưới cho tôi, sau đó đến đây tham quan."Diệp Mộ Phàm trầm ngâm, cũng không nói thêm gì, sau đó lên nằm ở trên ghế salon phòng làm việc rồi nhắm hai mắt lại."Này !" Giang Minh Anh thấy Diệp Mộ Phàm nhiên nằm xuống, vội vàng quát lên: "Anh tới là để làm trợ lý cho tôi không phải là làm sếp tôi, bây giờ mau đi xuống bên dưới lầu mua cho tôi một ly cà phê.
Tôi muốn uống nóng."Diệp Mộ Phàm không phản ứng, trực tiếp nhắm hai mắt lại.Giang Minh Anh giận đến dậm chân, hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Mộ Phàm một cái, lại đi trở lại trước bàn làm việc của mình, cầm văn kiện lên bắt đầu nhìn.Diệp Mộ Phàm lặng lẽ hí mắt nhìn một chút, phát hiện cô bắt đầu làm việc, dáng vẻ chăm chú, nghiêm túc.Anh lại ngủ tiếp, trong lúc đang mơ mơ màng màng, anh có cảm giác như ai đó đang đến gần mình, chợt mở mắt ngồi dậy!"A!"Trước mặt anh, Giang Minh Anh chợt thấy Diệp Mộ Phàm ngồi dậy, kêu thét một tiếng, lập tức ngã trên mặt đất.Thấy người đến gần mình là Giang Minh Anh.
Anh thở phào nhẹ nhõm.“Anh làm sao vậy?” Giang Minh Anh ngồi dưới đất, trừng mắt nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Anh tại sao đột nhiên ngồi dậy làm tôi sợ muốn chết."Diệp Mộ Phàm gãi đầu một cái nói: " Cô bỗng nhiên đến gần tôi có việc gì sao?"Giang Minh Anh liền vội vàng gật đầu nói: "Thanh Vy xảy ra chuyện."Đồng thời, cô đem điện thoại di động đưa cho Diệp Mộ Phàm, Diệp Mộ Phàm cầm điện thoại di động lên nhìn một cái, là Tần Thanh Vy gửi tin nhắn đến nội dung chỉ có hai chữ."Cứu tôi!"Ngoài ra còn có thông tin định vị, chính là tại quán cafe do cô mở ra."Đám người Đào Quang Trung bắt đầu trả thù." Diệp Mộ Phàm ánh mắt hơi run lên nói."Đào Quang Trung?" Giang Minh Anh cuống cuồng nói: "Ngày hôm qua tôi sau khi về nhà, tôi đã nói chuyện của Thanh Vy, bố tôi cũng đã gọi cho Chú Vương.
Tại sao bọn họ vẫn làm như vậy?""Tôi bây giờ sẽ đi tìm bố." Giang Minh Anh cắn răng!Diệp Mộ Phàm giữ tay cô lại nói: "Mục tiêu của Chu Mạnh Quân là Tần Thanh Vy, và bố cô đã gọi cho Vương Thành rồi, nên hắn đã chọn làm điều đó thì chứng tỏ rằng lời nói của bố cô không có tác dụng gì nữa.""Vậy làm sao bây giờ?" Giang Minh Anh hai hàng nước mắt nói."Cô đi thông báo cho bố cô để cho ông ấy tiếp tục gọi cho Vương Thành." Diệp Mộ Phàm li3m môi một cái nói: "Tôi sẽ đi tới quán cà phê internet đó.""Bọn chúng chắc chắn có nhiều người, có thể có dao hoặc vũ khí." Giang Minh Anh nói.“Đừng lo lắng, chỉ cần bọn họ còn chưa rời khỏi quán cà phê Internet, tôi sẽ mang Tần Thanh Vy trở về an toàn cho cô.” Diệp Mộ Phàm nói, “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”Giang Minh Anh liền vội vàng gật đầu, chạy đến trước bàn làm việc, ném chìa khóa xe cho Diệp Mộ Phàm, anh quay đầu nhìn về phía cô, dặn dò một câu nói: "Đúng rồi, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, cô cũng không được rời khỏi đây."Giang Minh Anh gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy ra.Diệp Mộ Phàm hấp tấp xuống lầu, rồi sau đó lái xe chạy thẳng tới quán cà phê.Mười phút sau anh đã tới cửa quán cà phê.Trên cánh cửa của quán, còn treo bảng đóng cửa.
Ở ngưỡng cửa, có hai người đang đứng, họ dựa vào tường, trông cà lơ cà phất.Nhìn thấy cảnh này, Diệp Mộ Phàm thở phào nhẹ nhõm, người còn giữ ở cửa, chứng minh Tần Thanh Vy vẫn còn ở đây, chưa hề rời đi. Anh xuống xe, tiến đến cửa quán cà phê.Vừa đi vào, hai người ở cửa liền giơ tay nói: "Anh zai, anh không thấy dòng chữ trên này sao? Tạm ngừng kinh doanh! Đi nhà khác đi!"Diệp Mộ Phàm nhướng mày, sau đó cánh tay đột nhiên giơ lên, gần như ngay