Động bất thình lình làm tôi bị dọa một trận, liên tục lùi hai bước về phía sau. Cho tới khi người trong ảnh cười nhẹ tôi mới hoàn hồn.
Tôi: “Dị Tư Ẩn, anh tới rồi? Tại sao lại trốn trong ảnh?”
Dị Tư Ẩn: “Sao nào? Trong bụng cũng đã có đứa nhỏ của anh rồi mà vẫn còn sợ anh?”
Tôi lắc đầu, muốn giải thích đây là phản ứng tự nhiên của tôi. Vốn cho rằng chỉ là một tấm ảnh yên lặng, tự nhiên lại động, tôi có thể không kinh sợ sao? Lúc này, Cầu Cầu cười lên, Dị Tư Ẩn trong ảnh nhìn về phía nó, nó lập tức biến thành một đoàn sương trắng rất nhanh liền biến mất.
Tôi nhìn ảnh, phát hiện Dị Tư Ẩn ở bên trong động, nhưng lại không thể ra ngoài.
Tôi: “Anh chỉ có thể ở trong ảnh, không thể ra ngoài sao?”
Dị Tư Ẩn: “Anh không ở trong ảnh.”
Tôi: “Nhưng anh đang động mà, không ở đây thì ở đâu?”
Dị Tư Ẩn: “Di ảnh là thứ rất trọng yếu đối với quỷ, cùng cấp với phần mộ, có thể để hồn phách cư trú.”
Tôi lập tức hiểu rõ, ý của anh ấy là, anh ấy không hoàn toàn tới, mà tới là một tia hồn phách, cho nên bị di ảnh hạn chế không thể đi ra.
Tôi: “Dị Tư Ẩn, sau khi em rời đi trong viện đã phát sinh những chuyện gì? Anh vẫn ổn chứ?”
Dị Tư Ẩn: “Đứng cách xa anh như vậy làm gì, tới gần một chút.”
Dứt lời, một trận gió mát thổi tới đẩy tôi tiến về phía trước. Không bao lâu tôi đã tới trước di ảnh. Tôi muốn ôm anh ấy, nhưng chỉ có ảnh. Cho nên, tôi chỉ có thể nâng tay sờ anh ấy, nhưng khi chạm vào lại là mặt kính thủy tinh băng lãnh.
Dị Tư Ẩn: “Lúc anh còn ở đó thì em không trân trọng không sờ, bây giờ lại ra sức sờ.”
Tôi bị anh ấy nói không có lời nào để chống đỡ, chỉ có thể vừa sờ mặt kính thủy tinh vừa nói.
Tôi: “Lúc anh ở đây em cũng sờ rồi. Em hỏi anh trả lời, đừng có chuyển trọng tâm câu chuyện. Thực sự anh không bị thương sao?”
Anh ấy cười nhẹ, lập tức nói.
Dị Tư Ẩn: “Anh không thể nào có chuyện gì.”
Tôi: “Không cho phép anh lừa em.”
Ai biết được lời nói vô ý của tôi lại làm anh ấy im lặng, qua một lúc anh ấy mới mở miệng nói thật.
Dị Tư Ẩn: “Bị thương một chút, chỉ là bị thương bên ngoài thôi.”
Chỉ có một tia linh hồn của anh ấy tới, thân thể được
Dị Tư Ẩn: “Một tia linh hồn không thể lưu lại quá lâu, Dung Khuynh sẽ bảo hộ tốt cho em. Anh đi trước một bước.”
Dứt lời, không đợi tôi trả lời, người trong di ảnh đã không động nữa. Tôi biết anh ấy đi rồi, anh ấy để người hỗ trợ đắc lực là Dung Khuynh ở lại, anh ấy sẽ bị bớt đi một cánh tay giúp đỡ, thực sự sẽ không có chuyện gì sao?
Tôi biết anh ấy rất lợi hại nhưng tôi vẫn là không yên tâm. Người có lợi hại hơn nữa cũng không thể đối phó được với sự vây công của một nhóm người lợi hại. Trái tim của tôi như bị treo lên, lập tức bước về phía cửa, đưa tay ra đẩy nhưng lại đẩy không ra.
Cửa đã bị khóa lại, tôi bị nhốt tại đây, không thể ra ngoài. Bên ngoài rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì?
Lúc này, tôi cảm thấy mình rất vô dụng. Tôi liên lụy Viên Doanh, Viên nãi nãi bị thương mà tôi cái gì cũng không làm được. Bây giờ cũng vậy, tôi không thể giúp được gì cho Dị Tư Ẩn.
Tôi trầm mặc, nhìn bụng nhỏ, chậm dãi vuốt ve.
Két! Cửa vang lên một tiếng, Dung Khuynh bưng một cái khay bằng gỗ lim bước vào.
Dung Khuynh: “Cô hiện giờ cần phải bảo vệ cái thai, đem thuốc bào chế để giữ thai ăn đi.”
Tôi nhận lấy bát, lúc uống mới phát hiện có chút không đúng, tại sao lại có vị của tro?
Tôi: “Bên trong bỏ vào thêm gì vậy, mùi vị thực kỳ quái.”
Dung Khuynh: “Tro của cỏ cây.”
Thực sự là tro của cỏ cây.
Tôi trên mặt nói như vậy, mặc dù mùi vị không tốt nhưng tôi vẫn uống từng ngụm. Uống xong, tôi đem bát để vào trong khay.
Tôi: “Dung Khuynh, anh thành thực nói cho tôi biết, Dị Tư Ẩn hiện giờ thế nào?”
Sắc mặt của Dung Khuynh trong nháy mắt trầm xuống, cùng lúc trầm xuống còn có cả trái tim của tôi nữa.