Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Mệnh Môn Của Quỷ


trước sau

Dung Khuynh: “Tình Thiên tiểu thư, cô đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi cho thật tốt.”

Nói xong, anh ta bưng khay quay người rời đi. Trong phòng chỉ còn lại có mình tôi. Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên sàn gỗ, tôi nhìn cái bóng đổ dài trên sàn gỗ.

Đông! Tôi nghe thấy một trận âm thanh, tôi nghĩ là Dị Tư Ẩn tới, quay đầu nhìn qua nhưng lại thấy Cầu Cầu từ trên trần nhà rơi xuống.

Tôi lập tức tiến lên trước, đỡ nó dậy,

Tôi: “Có chuyện gì vậy? Em có thể biến thành một đoàn sương trắng mà còn có thể từ trên trần nhà rơi xuống?”

Nó vô cùng ngượng ngùng, nâng tay vân vê cái mũi bị đụng đỏ, qua một lúc mới nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Em bị tên đạo sĩ thối đó làm bị thương, không thể kịp lúc hóa thành đoàn sương nên mới đụng vào trần nhà đó!”

Nghe tới đây, tôi lập tức kéo Cầu Cầu để kiểm tra, nhưng nó liều mạng trốn tránh tôi. Khi muốn biến thành một đoàn sương trắng thì bị tôi túm trúng cái mũi.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Đừng nhéo mũi của em mà, thực đau nha!”

Tôi phát hiện mỗi lần tôi nhéo, đôi chân muốn hóa thành sương trắng của nó lại bị biến thành nguyên hình. Tôi lập tức hiểu rõ, tiểu quỷ đều có một bộ vị đặc thù, mà của Cầu Cầu là ở trên mũi.

Tôi: “Nhéo mũi của em có phải là em không thể chạy trốn được nữa?”

Nó lập tức trừng lớn mắt, sau đó thì lắc đầu.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Mới không phải vậy đâu! Em không có nhược điểm, hừ!”

Tôi: “Ít khoác lác thôi nha, vậy bây giờ em biến thành một đoàn sương cho chị xem đi?”

Mặt của nó biến thành đỏ, máu trên người không phải là màu đỏ, cho dù là lúc sinh khí tức giận, mặt cũng sẽ không đỏ lên được, nhưng mặt của Cầu Cầu lại đỏ lên rồi!

Tôi lập tức buông mũi của nó ra, ngược lại chuyển sang dò xét mặt của nó.

Tôi: ‘Cầu Cầu, tại sao mặt của em lại đỏ lên vậy?

Nó hừ một tiếng, sau đó mới lẩm bẩm nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Bất kể là người hay quỷ thì cũng đều sẽ có mệnh môn. Mệnh môn của người sống là thái dương, của quỷ thì khác nhau, của em là mũi, nếu mũi chịu vết thương cực đại, em có thể sẽ chết đó.”

Nói tới đây nó thở ra một hơi sau đó mới tiếp tục nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Tên đạo sĩ thối đó bắt em đi, bỏ máu vào mệnh môn của em, máu tươi của người sống. Miệng ông ta nói cái gì mà thực nghiệm, nhưng cụ thể là làm gì thì em

cũng không biết.”

Tôi: “Thân thể của em hiện tại thấy thế nào, có cảm thấy có chỗ nào khó chịu không?”

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “không có, em rất tốt. Có thể là vì bỏ máu vào nên mặt của em mới đỏ như vậy.”

Một ý nghĩ lớn mật xâm nhập vào đầu óc tôi. Hướng Phong tại sao lại làm như vậy, mục đích của ông ta là gì? Máu của người bỏ vào mệnh môn của quỷ, có tác dụng gì?

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, chị đừng lo lắng, chủ nhân đã kiểm tra rồi. Em không có nguy hiểm, chỉ là mũi yếu ớt hơn thôi. Khoảng tời gian này em chỉ có thể ở trong linh đường của chủ nhân, trong này đều là khí tức của chủ nhân, không có quỷ nào dám vào đây.”

Tôi nhìn Cầu Cầu chằm chằm, qua một lát mới hỏi.

Tôi: “Mỗi quỷ đều có mệnh môn sao? Dị Tư Ẩn cũng vậy, đứa nhỏ trong bụng chị cũng vậy?”

Cầu Cầu ngẩng đầu nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc mới nói.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Với nhận thức của em thì rất nhiều quỷ đều có mệnh môn. Chủ nhân hẳn là cũng có đi. Trong một số cuốn sách lừa trẻ con có nói, quỷ sẽ không chết, vĩnh viễn du đãng ở nhân gian. Làm sao có thể như vậy được chứ? Mọi vật đều có ngày tiêu vong . Lựa chọn trở thành quỷ thì sẽ phải chuẩn bị cho việc bị hồn phi phách tán vĩnh viễn.”

Trái tim của tôi mạnh mẽ đập, nếu như lựa chọn làm quỷ hồn phiêu đãng trên thế giới này. Vạn nhất mệnh môn bị tổn thương, hậu quả chính là… Vĩnh viễn biến mất! Tôi hoàn toàn cảm thấy bất an. Dị Tư Ẩn hiện giờ là quỷ, anh ấy…

Còn có bảo bảo của tôi nữa.

Tiểu quỷ Cầu Cầu: “Chị xinh đẹp, em thành quỷ chưa được bao lâu, kiến thức không nhiều, vẫn là hỏi Dung Khuynh tốt hơn. Có thể quỷ cấp bậc cao nhất có thể sinh tồn dài lâu, lại càng không có mệnh môn."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện