Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 175


trước sau



Quỷ Bảo: “Ma ma, người sao vậy?”Một bàn tay nhỏ mũm mĩm lắc lắc trước mặt tôi, tôi túm lấy tay của nó đặt lên khóe môi hôn nhẹ.

Bảo bảo rất lợi hại, còn nhỏ như vậy mà đã có thể hóa thành hình người, còn mặc một bộ áo bông màu xám trắng có kẻ ca-rô.Tôi: “Bảo bảo, ai giúp con chọn y phục vậy?”Quỷ bảo: “Là ba ba chọn đó, có đẹp không?”Thực không ngờ Dị Tư Ẩn còn chọn quần áo cho đứa nhỏ, máu xám trắng kẻ ca-rô thực thích hợp với nó.Quỷ bảo: “Khi ba ba mua y phục, không nhắc tới ma ma.

Chú Dung Khuynh nói với con, không thể nhắc tới ma ma nữa.

Ba ba có việc của ba ba, không thể quá câu nệ vào cảm tình, không thể…”Tay của tôi đặt trên khóe miệng của nó, nhẹ giọng cười nói.Tôi: “Ma ma hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Bảo bảo, con có quên ma ma không?”Nếu như nó cũng quên mất tôi, tôi thực sự không còn gì nữa.Qủy Bảo: “Sao có thể chứ? Họ không cho con đi tìm ma ma, con chỉ có thể giả vờ ngủ say sau đó chạy ra ngoài.

Nếu như ba ba thực sự không nhớ ma ma, thì cũng sẽ quên mất con, cũng sẽ không biết con là con của ba ba.”Tôi thấy một tia bi ai trong mắt bảo bảo.

Nó sớm đã trưởng thành, hiểu rõ rất nhiều, tâm tư quá nặng.

Chuyện mà tôi lo lắng nhất cuối cùng cũng phát sinh rồi.

Tuy rằng nó là quỷ thai, nhưng tôi không muốn cuộc sống của nó phải sống trong bóng ma.Tôi: “Ma ma sẽ ở bên cạnh con.”Quỷ Bảo: “Thật sao? Con không muốn quay về.

Ma ma, người đưa con đi theo với.”Tôi hơi hơi cứng đờ, nếu như đem bảo bảo đi, Dị Tư Ẩn bên đó… thực sự có thể sao? Tư tâm, tôi rất muốn đưa đứa nhỏ đi.”Lâu lâu không thấy tôi trả lời, nó khóc lên.

Nước mắt rơi trên tay của tôi.


Quỷ không có nước mắt nhưng nó lại có.Quỷ Bảo: “Ma ma, người không cần con, ba ba sau này cũng sẽ không cần con, người không cần con nữa rồi.”Nó khóc lớn, nói tới cùng thì nó cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, cũng sẽ khóc, cũng sẽ tan nát cõi lòng.Tôi: “Không phải không cần con, ngoan..”Quỷ Bảo: “Hu hu hu…”Nó vẫn tiếp tục khóc, hai tay nó quấn trên cổ tôi, dán chặt trên cổ tôi.Thế nhưng chính tại lúc này, phía sau lưng tôi vang lên tiếng bước chân, đèn pin chiếu tới.“Đội trưởng, tìm thấy đứa trẻ

bị mất tích rồi! Suýt chút nữa thì cho rằng bị bọn buôn lậu lừa bán rồi!”Càng lúc có càng nhiều cảnh sát bước tới.

Bảo bảo túm lấy tay tôi, cảnh giác nhìn bọn họ.Quỷ Bảo: “Ma ma, chúng ta mau đi thôi!”Thân thể nhỏ bé của nó nhoáng cái đứng lên, kéo tôi đi về phía trước.

Những cảnh sát đó nhìn không thấy tôi, cho rằng đứa nhỏ nhớ mẹ tới điên rồi.“Cháu nhỏ, ma ma của cháu đang ở trong cục cảnh sát đợi cháu.

Cháu cùng chú quay về đi.”Quỷ Bảo: “Không cần, không cần! Ma ma đang ở bên cạnh cháu!”“Ngoan, cùng chú quay về cục cảnh sát.”Tôi thấy biểu tình của đứa nhỏ thay đổi, thấy tay của nó nắm lại.

Nó tức giận rồi, muốn đối phó nhóm cảnh sát đó.

Tôi lập tức túm lấy tay của nó, nhìn nó lắc đầu.Tôi: “Ma ma sẽ dụ họ đi.”Bảo bảo dừng lại động tác, nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi nhìn về phía những cảnh sát đó, sau đó cố ý đi về cái cây bên cạnh, động tác rất mạnh lắc cái cây.Sau đó tôi liền chạy ra đường gây nào loạn một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Hai chiếc xe hơi hơi va chạm dừng lại bên đường.

Chủ xe bước xuống mắng lớn, cảnh sát không còn cách nào khác, chỉ có thể phân phái người đi để giữ gìn trật tự.Chỉ còn thừa lại một người cảnh sát đem đứa nhỏ đi.

Bảo bảo quỷ linh tinh quái, đùa giỡn người cảnh sát.Quỷ Bảo: “Ma ma, người thật lợi hại!”Tôi khom người ngồi xuống, nhéo khuôn mặt nhỏ của nó, dung mạo của nó rất giống Dị Tư Ẩn.Tôi: “Bảo bảo rất lợi hại.”Tiếng cười như chuông bạc tràn ra từ cánh môi của nó.

Nhưng mà nó vẫn chưa cười xong, một giọng nói nghiêm túc truyền tới.

Sau khi tôi nghe thấy, sắc mặt liền trầm xuống, sắc mặt của bảo bảo cũng thay đổi..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện