Dung Khuynh : “Lực lượng chưa ổn định, hình người chưa ổn, còn dám chạy ra ngoài?”Bảo bảo lập tức trốn sau lưng của tôi, cẩn thận nắm chặt vạt áo của tôi.
Tôi nhìn ra được nó rất sợ Dung Khuynh.Dung Khuynh: “Trẻ con không hiểu chuyện, cô cũng không hiểu sao? Bao nhiêu người tổn hao tâm huyết, vì cảm tình rung động trong chốc lát, hậu quả cô đã nghĩ tới chưa?”Ánh mắt của anh ta đặt ở phía sau tôi.
Tôi từ trước tới giờ chưa từng thấy Dung Khuynh nghiêm túc như vậy.
Lúc trước anh ta uy hiếp tôi nhưng đối với tôi vẫn cung kính.
Nhưng hiện tại, tôi chỉ nghe thấy sự chỉ trích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta chỉ trích tôi, phá hoại đại sự, tự tư tự lợi.Tôi thực lòng muốn tốt cho Dị Tư Ẩn, nhưng hiện tại trong lòng tôi hoàn toàn là sự bất bình.
Tôi trả giá nhiều như vậy, tới cuối cùng tôi trở thành một người chịu sự chỉ trích.Dung Khuynh: “Nếu như cô thực sự muốn tốt cho Dị thiếu, thì hãy tránh xa ngài ấy một chút.
Cô cần phải nhanh chóng quay trở về thân thể của mình.
Thời gian kéo dài, sau này cô muốn quay lại cũng không thể được nữa.”Anh ta ngẩng đầu liền muốn điểm về phía tôi.
Anh ta là đạo sĩ, bị anh ta điểm như vậy, linh hồn của tôi sẽ rời khỏi nơi này.Vào một khắc cuối cùng tôi nói thật lớn.Tôi: “Tôi sinh hạ đứa nhỏ, tôi còn chưa được gặp mặt một lần.
Tôi sẽ không gặp Dị Tư Ẩn, nhưng đứa nhỏ, tôi gặp thì đã sao? Anh nói tôi tự tư, các người thì sao? Rốt cuộc là ai đem ai kéo vào lốc xoáy này? Vốn dĩ tôi đã có một cuộc sống bình thường.”Sau cùng, tôi cơ hồ là rống lên.
Tâm tình mà tôi kìm nén đã lâu, toàn bộ chồng chất trong ngực.
Bảo bảo còn nhỏ, không hiểu tôi nói gì, nhưng nó nhìn thấy biểu tình của tôi biết là tôi bi thương.
Nó ôm lấy chân của tôi, chầm chậm bò lên.
Tôi thuận thế ôm lấy nó.Bàn tay mập mạp nhỏ nhỏ hiện lên trước mặt tôi, chầm chậm lau nước mắt trên mặt tôi.Quỷ bảo: “Ma ma, đừng khóc.”Tôi tận lực ngưng nước mắt, nhẹ nhàng cắn ngón tay nhỏ của nó.Tôi: “Không khóc.”Dung Khuynh không tiếp tục nói chuyện, lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn tôi.
Qua một lúc sau anh ta mới mở miệng nói chuyện.Dung Khuynh: “Cô và con quỷ nhà Thanh đó đã làm giao dịch gì?”Tôi không nói dối, nói đúng sự thật.Tôi: “Hắn ta có chuyện quan trọng cần làm, mượn thân thể của tôi để dùng.”Dung Khuynh: “Sao cô biết hắn là tốt hay xấu? Quỷ tồn tại mấy trăm năm không thể không phòng.”Tôi: “Tôi tin hắn.”Ba