Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 198


trước sau



Tôi nhìn Tô Uyển Nhi quỳ dưới đất, nước mắt ràn rụa, một chút cũng không cảm thấy thương xót cô ta.

Hoàn cảnh gia đình bình thường, nhưng từ nhỏ tới lớn cô ta được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay, chạy tiền vào trung học, lên đại học cũng chạy tiền.

Cậu cả đời đem nợ trả hết, khi tới lúc đáng lẽ ra phải được hưởng thụ cuộc sống thì bỗng nhiên lại đội lên ba trăm vạn.Tôi ở trong trường học từng nghe nói, người trong hắc đạo thủ đoạn nham hiểm, đâm thủng ống dẫn trứng, khả năng rất lớn là sẽ làm cho sau này không thể mang thai nữa.

Đối với một người đàn bà mà nói, không thể mang thai là cướp đi tư cách làm mẹ, có bao nhiêu tàn nhẫn chứ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Anh trai của người đó đề cập tới việc muốn ba trăm vạn nếu không sẽ phế Tô Uyển Nhi, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, tôi một chút cũng không thấy đồng tình với cô ta.

Tự mình tạo nghiệt, nhân quả tuần hoàn, nên tự mình phải hoàn lại.Tô Uyển Nhi: “Cha, ngày trước chị là sai chuyện, mẹ giáo huấn chị ta, người luôn vì chị ta mà nói đỡ.

Bây giờ, nếu như chị ta không đi bán, con gái ruột duy nhất của cha sẽ bị phế.

Rơi vào tay những tên lưu manh như vậy thì con một khúc xương cũng không thừa lại! Hôm qua bọn họ còn tới trường học dọa dẫm con.”Một gáo nước lạnh dội vào lòng tôi.

Nếu là một chuyện tốt Tô Uyển Nhi chắc chắn sẽ là người đầu tiên lĩnh.

Việc xấu thì liền để tôi hứng lấy.

Tôi híp mắt nhìn, không nói chuyện.


loại yêu cầu này giống như là cướp bóc.

Cho dù hiện tại tôi có ba trăm vạn tiền mặt tôi cũng sẽ không cứu Tô Uyển Nhi.Lòng người là máu thịt mà hình thành, cô ta đối với tôi thế nào tôi cũng sẽ đối với cô ta như vậy.

Từ trước tới nay đều là tôi cố nén giận, cố gắng làm thật tốt, nhưng hiện tại cuối cùng tôi mới hiểu được, tôi không thể làm được một thánh mẫu.“Tình Thiên, chuyện của em gái con con thấy thế nào?” cả khuôn mặt của cậu đều nhăn lại, sầu lo trong lòng.Tôi: “Dùng pháp luật để giải quyết.”Tô Uyển Nhi: “Cái gì! Không được! Nếu dựa theo pháp luật thì tôi sẽ phải ngồi tù đó!”Mợ cũng bắt đầu nóng nảy, giọng nói to lên “Con gái của tôi sau này phải gả cho nhà phú hào, sẽ đại phú đại quý, kiên quyết sẽ không đi theo con đường giải quyết bằng pháp luật.

Tôi đã khơi thông quan hệ rồi, Tình Thiên ngày mai sẽ đi tới hội sở sa hoa.

Bên đó đều là người có tiền, nhìn trúng nó thì chúng ta sẽ có tiền!”Ở thời điểm mấu chốt

này mà cũng không quên lợi dụng tôi, ánh mắt của tôi hoàn toàn lạnh.Tôi: “Nếu đã là hội sở sa hoa, vừa hay để Tô Uyển Nhi đi qua đó, bên cạnh người giàu có, gối đầu thổi gió, nói không chừng còn cưới cô ta.

Đừng nói ba trăm vạn, một ngàn vạn cũng đều có thể.”Lúc này sắc mặt của Tô Uyển Nhi cũng thay đổi rồi, trên mặt đều là sự sợ hãi.

Tôi lúc này lập tức hiểu được, sự việc sẽ không đơn giản như lời mợ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Tại sao bọn họ biết được bán thân sẽ có được ba trăm vạn, căn bản không phải là bán bình thường, bên trong nhất định tồn tại mánh khóe đen tối nào đó.Cậu khó xử, ông ấy thở ra một hơi, sau đó ánh mắt rơi trên người tôi.lời nói ra khỏi miệng, lập tức đem tôi trấn tại chỗ.“Tình Thiên, cứu em của con đi, coi như cậu xin con.”Nói ra nhẹ nhàng như vậy! Tôi nghĩ rằng cậu sẽ làm theo pháp luật, nhưng kết quả thì sao? Tất cả mọi phiền phức đều đặt trên người tôi.

Phẫn nộ, thất vọng, tự giễu, tất cả cảm xúc trộn lẫn cùng nhau.

Tôi không nên mong chờ quá nhiều, cái gọi là nhà này tôi không cần thiết phải quay lại.Mợ đã ở khi tôi vừa tròn mười tám tuổi mà kết thúc quan hệ nhận nuôi rồi, tôi cùng bọn họ không còn một chút quan hệ gì nữa rồi.

Những thứ mà cha mẹ tôi để lại cho tôi tất cả đã bị mợ đem ra tiêu xài hoang phí rồi.

Tôi không còn nợ bọn họ nữa.Sau này tôi sẽ vì mình mà mưu tính, đi con đường của chính mình, ân oán cừu hận những ngày về sau, bao gồm cả Dị Tư Ẩn, tất cả đều coi là một giấc mộng.Tô Uyển Nhi: “Chị, tôi cầu chị cũng không phải là tôi ích kỷ, hội sở Đế Hoàng, khuôn mặt đã chỉnh dung thì bán không được giá cao, khuôn mặt tự nhiên mới có khả năng kiếm được ba trăm vạn.”Tôi: “Vậy sao?”Cô ta nhìn tôi bình tĩnh, cho rằng tôi đáp ứng rồi, trong nháy mắt mừng rỡ như điên “Chị, có phải là chị đồng ý rồi hay không?”.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện