Nhìn bộ dáng vui mừng như điên của cô ta trái tim của tôi một lần nữa trầm xuống.
Bọn họ là người một nhà, ba người cùng đứng trên một tuyến, vì lợi ích của bản thân mình thì cái gì cũng có thể hy sinh.
Cho tới nay tôi vẫn chỉ là một kẻ đáng thương sống nhờ nhà bọn họ.Nếu như tôi cứng rắn, thế tất không thể địch lại bọn họ.
Cho nên, chỉ có thể lấy lùi làm tiến, ra khỏi cánh cửa này tôi mới có thể an toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì thế, tôi giả vờ đáp ứng.Tôi: “Tôi có thể đáp ứng, nhưng từ nay về sau, tôi và các người sẽ không còn quan hệ gì nữa.
Tô Uyển Nhi, tội cô phạm phải cần giáp mặt nói xin lỗi với người ta.’’“Ba trăm vạn cô trả, đợi khi tiền tới tay tôi mới đi xin lỗi.
Điểm này, không cần cô phải dạy.”Tôi không nói chuyện, nhưng nhìn bộ dáng của mợ hoàn toàn tiêu tan thì tâm tình của tôi rốt cuộc cũng không thể tốt được.Tôi: “Hôm nay không thể đi cùng các người, tôi muốn thư thả một ngày.”Nói tới đây, tôi nhìn về phía cậu.
Mợ vừa muốn phản đối thì cậu đã kéo bà ta lại.“Tình Thiên, ngày mai mợ của con sẽ tìm con.
Lần này là chúng ta nợ con.”Tôi một lời cũng không nói, ra khỏi cánh cửa này, tôi không còn muốn nhìn thấy sắc mặt của bọn họ thêm một lần nào nữa.
Mợ cũng không chạy lên trước ngăn tôi lại.
Tôi một đường ra khỏi tiểu khu, đợi sau khi bước trên đường lớn, tôi thở dài một hơi.Nhà ở Tây Thành giá cả rất cao, người không có nhà sống rất hạnh phúc, người có nhà lớn trở nên cũng sống rất vui vẻ.
Nhà, có người thân yêu yêu thương, không có cái vỏ bọc trống rỗng là nhà thì có tính là gì?Buồn cười chính là, tôi lại không có nơi để đi, lại còn phải chạy trốn khỏi cậu mợ.
Chỉ có thể đi… Ngôi nhà mà Mã Nhĩ Thái Lăng mua cho tôi.
Cái biệt thự kia tuy là mang tên tôi nhưng tôi sẽ không sống ở đó.
Ba trăm vạn trong tài khoản tôi cũng sẽ không động tới.Tất cả về Dị Tư Ẩn đều như mây trên trời, biến mất không còn gì.
Tô Tình Thiên, quay về lại như lúc đầu đi, một mình mày cũng có thể sống tốt.Tôi không ngồi xe, một đường đi tới siêu thị, sau khi mua một chút vật dụng hàng ngày và đồ ăn thì tôi gọi điện cho Viên Doanh.Viên Doanh: “Khỏi bệnh rồi?”Tôi: “Phải, bệnh quá lâu rồi.
Qua đây ăn cơm đi, mình làm