Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 231


trước sau



Viên Doanh: “Hôm nay Tô Uyển Nhi đột nhiên tới đây, sau đó lại không thấy cậu đâu, thực sự làm mình lo lắng muốn chết.

Đổi trắng thay đen, thực sự cái gì cũng có thể làm được.”Cô ấy hận tới nỗi nghiến răng, trong ánh mắt như là muốn cắn người.

Nhưng tôi đã quen rồi, cũng sớm đã không còn thấy đau nữa.

Nếu như cô ta không tới thì ngược lại tôi lại thấy kinh ngạc.Tôi: “Cậu đi tới tập đoàn Trung Thiên kết quả thế nào, có tiến vào vòng phỏng vấn thứ hai không?”Cô ấy cười hi hi, hướng về tôi làm ra một tư thế thắng lợi.Viên Doanh: “Thuận lợi qua vòng phỏng vấn đầu tiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Đợi điện thoại gọi tới thông báo thì sẽ tới tập đoàn Trung Thiên phỏng vấn.

Vận khí của mình thực tốt nha! Trước khi cậu đi cậu không nộp hồ sơ vào công ty nào sao?”Tôi: “Có nộp vào một công ty.”Viên Doanh: “Cậu chỉ nộp vào một công ty? Không lẽ cậu muốn đi học nghiên cứu sinh, tìm việc làm là phải liều mạng nộp hồ sơ vào các công ty chứ! Có điều, danh tiếng của cậu đã truyền ra ngoài, điều mà các xí nghiệp hiện nay băn khoăn là vì…”Cô ấy không tiếp tục nói nữa, nhưng tôi hiểu được ý của cô ấy.

Danh tiếng của tôi trước đây không tồi, nhưng hiện tại đã bị Tô Uyển Nhi bôi đen rồi.Tôi: “Hôm nay tới khu nhà của mình đi, vì cậu mà chúc mừng, thế nào?”Viên Doanh: “Chỉ mới tiến vào vòng thứ hai thôi nha, đợi khi nào thực sự thắng lợi thì hãy chúc mừng.

Chúng ta quay về đi.

Tiểu Mẫn và Thải Vân có lẽ cũng xong rồi, chúng ta quay về hỏi thăm tình hình đi.”Tôi “ừ” một tiếng, sau đó cùng Viên Doanh đi về phía ký túc.

Khi sắp tới ký túc thì tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Lần này tôi tiếp nhận điện thoại.Bất ngờ là người gọi điện thoại tới lại không phải là Tô Uyển Nhi.“Xin chào, là bạn học Tô Tình Thiên phải không?”Tôi: “Phải, là tôi.”“Xin chào, tôi là người phụ trách tuyển dụng của công ty Lập Quảng.

Chiều nay cô có thể tới công ty một chuyến để bàn công việc cụ thể không?”Tôi có chút kinh ngạc, khi nộp hồ sơ thì một câu cũng không hỏi, bây giờ đột nhiên lại gọi điện thoại tới nói buổi chiều trực tiếp tới công ty để bàn về công việc.


Công ty đang chơi trò gì vậy chứ…“Không biết buổi chiều mấy giờ thì cô có thời gian?”Tôi: “Tôi lúc nào cũng có thời gian rảnh.

Tôi thấy hiếu kỳ là không cần phải trải qua bất kỳ một cuộc phỏng vấn nào mà trực tiếp bàn công việc sao?”“Đợi khi cô tới thì sẽ hỏi cô một vài vấn đề, lý lịch của cô tổng tài của chúng tôi đã xem rồi.

Lời đồn đại bên ngoài không bằng tận mắt thấy.

Truyền thông đưa tin thật thật giả giả cô thấy sao?”Công ty Lập Quảng ở trong nước cũng là một xí nghiệp nổi tiếng, nhưng nếu so với công ty đa quốc gia của Dị thị thì không thể so được, nhưng tổng tài lại

có cách nhìn nhận như vậy làm tôi rất bội phục.Tôi: “Hai giờ chiều có được không?”“Được.”Viên Doanh ở bên cạnh của tôi, đợi khi tôi ngắt điện thoại thì cô ấy cũng đoán được một nửa.Viên Doanh: “Cậu nộp hồ sơ vào một công ty, nhanh như vậy đã có trả lời rồi, là công ty nào thế?”Tôi: “Xí nghiệp bản địa, Lập Quảng.”Viên Doanh: “A, xí nghiệp này ở Tây Thành cũng được coi là một xí nghiệp gia tộc có tiếng, làm thật tốt nha.

Nói không chừng vài năm sau sẽ thành người phụ trách của bên đó!”Tôi: “Cậu nói phong thì chính là vũ nha!”Tôi vừa dứt lời thì sau lưng bị người khác vỗ một cái.

Quay người nhìn lại thì thấy đó là Trương Tiểu Mẫn.Trương Tiểu Mẫn: “Thải Vân nhà chúng ta lợi hại, đã qua được vòng đầu tiên của tập đoàn Dị thị rồi, trực tiếp dùng tiếng anh để diễn thuyết.

Đối với cái nhìn về kinh tế toàn cầu thì đây là đề mục, thực sự là khảo nghiệm người ta mà!”Tôi: “Chúc mừng Thải Vân.”Kỳ Thải Vân ngại ngùng nở nụ cười, hỏi về tình huống của tôi.

Sau khi nói chuyện với nhau thì thấy tình hình của ký túc chúng tôi cũng không tồi.Trương Tiểu Mẫn: “Đi, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn! Tiệm ăn bên dưới.”Viên Doanh: “Không thể uống rượu, Tình Thiên buổi chiều phải tới công ty nữa đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Người đầu tiên trong ký túc của chúng ta tìm được công việc tám phần là cậu ấy!”Kỳ Thải Vân: “Vậy là tốt quá rồi!”So với tâm trạng nặng nề của những ký túc khác thì ký túc của chúng tôi miễn cưỡng cũng được coi là thắng trận đầu.

Buổi trưa, bốn người chúng tôi ra ngoài ăn một bữa.

Đợi tới một giờ, tôi lập tức rời đi.

Ngồi phương tiện giao thông công cộng đi tới công ty Lập Quảng.Đợi tới khi bên tai của tôi yên tĩnh lại thì trong đầu của tôi lập tức hiện lên hình ảnh của Dị Tư Ẩn trong buổi tuyển dụng của đại học A.

Cho dù có long trọng thì là người cầm quyền của Dị thị cũng không cần tới.

nhưng anh ấy tới rồi thế nhưng lại không ở khu vực tuyển dụng mà lại đi tới rừng cây của đại học A….



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện