Tôi: “Sao tôi có thể vui vẻ được chứ, bị chụp lén may mắn còn chưa bị lộ mặt.
Dị thiếu, anh bị tin xấu quấn thân, chuẩn bị làm sao?Trước là Tống Ngưng, sau là Tống Tuyết, giờ lại thêm một người nữa là tôi, mà tôi lại được xưng danh hiệu thần bí.”Dị Tư Ẩn: “Không cần để ý tới.”Nói xong anh ấy xoay người đi về phía cầu thang hình xoắn ốc.
Nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ấy, hai tay của tôi dần dần nắm chặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không để ý tới? vậy tôi thì như thế nào? người mà truyền thông cảm thấy hứng thú, nhất định sẽ tìm cho ra ngọn nguồn.Tôi: “Dị thiếu!”Tôi kêu lên với bóng lưng của anh ấy, mà bước chân của anh ấy cũng không dừng lại.
Tôi lập tức theo lên, không quan tâm tới điều gì mà túm lấy anh ấy.Tôi: “Anh không ra tay thì truyền thông sẽ không kiêng nể gì, lẽ nào anh muốn cứ giam cầm tôi mãi như vậy, không để tôi ra khỏi Tinh thủy Loan sao?”Anh ấy hơi nhìn thoáng qua tôi, trong mắt tỏa ra từng trận hàn ý.
Không bao lâu sau, một bàn tay to lớn đặt lên tay của tôi, chậm dãi đẩy tôi ra.Dị Tư Ẩn: “Chuyện này cô không cần phải quản, còn về chuyện giam cầm cũng chỉ là tạm thời mà thôi.”Dứt lời, anh ấy không nhìn tôi nữa trực tiếp đi lên trên lầu.
Tôi đứng ngơ ngẩn.
Ngụ ý của anh ấy là sẽ thả tôi đi.
Một khi Tịch Hoa không điều tra tôi nữa, anh ấy sẽ thả tôi đi.“Tiểu thư, mời cô di chuyển tới nhà ăn, thức ăn đã làm xong, cô ăn nhiều một chút.
Nếu còn không ăn thì cơ thể sẽ không chịu được.”Nói chuyện là một người giúp việc nữ trung niên, trên mặt đem theo nụ cười hiền lành.
Trước đây khi tôi ở Tinh Thủy Loan cũng chưa từng gặp bà ấy.
Có lẽ là sau khi tôi đi rồi thì bà ấy được phái tới đây.
Dù sao cũng chỉ là người giúp việc, tôi không nên làm khó bà ấy.Cho nên, tôi lập tức gật đầu, đi theo bà ấy đi về phía nhà ăn.“Nghe nói tiểu thư thích ăn món ăn kiểu Trung Quốc, những món ăn được chuẩn bị đều là những món ăn thanh đạm của trung Quốc.”Tôi: “Sao bà lại biết khẩu vị của tôi?”Ánh mắt của bà ấy có hơi chút thay đổi nhưng rất nhanh liền cười nói “Trước đây chuẩn bị đồ ăn phương tây, cố ý bưng vào phòng của cô, cô một miếng cũng không ăn , như vậy chắc hẳn không thích ăn đồ tây.”Tôi “ừm” một tiếng, không tiếp tục hỏi nhiều nữa.
Thực ra trong lời nói của bà ấy có lỗ hổng, tôi không biết bà ấy chuẩn bị đồ Trung, sao bà