Người giúp việc không ngờ tới tôi sẽ hỏi chuyện này, ngay lập tức sững sờ, qua một lát mới bình thường trở lại “Chuyện của Dị thiếu, chúng tôi là người hầu không dám lí luận.”Thấy bà ấy bộ dáng khó xử, tôi ‘ồ’ một tiếng, cũng không tiếp tục tra ngọn nguồn nữa.
Người phụ nữ có thể tới Tinh Thủy Loan, quan hệ chưa nói tới mật thiết thì cũng không thể kém.Tôi chỉ không rõ suy nghĩ hiện nay của Dị Tư Ẩn, rốt cuộc là muốn tôi như thế nào? ngoan ngoãn ở lại Tinh Thủy Loan, đợi phong ba bên ngoài tản đi, vẫn là nói nhất định phải giao ra Tư Diễn.Nhưng tới giờ Tư Diễn cũng không xuất hiện, cũng không biết nó chạy đi đâu mất rồi.Tôi vừa nghĩ vừa đi lên lầu, lúc chuẩn bị đi tới phòng, tôi lại ngừng bước chân.Tôi: “Có máy tính cho tôi lên mạng không, tôi muốn nói cho bạn cùng kí túc của tôi, nếu không họ sẽ lo lắng cho tôi.”Họ biết tôi bị bắt cóc, nhưng lại không biết ai bắt cóc tôi.”“Tinh Thủy Loan chỉ có một nơi có máy tính, phòng làm việc của Dị thiếu, đó là nơi làm việc duy nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô có thể vào hay không thì tôi..”Tôi: “Tôi tự mình đi, không làm khó bà.”Dứt lời, tôi đi thẳng về phía thư phòng.
Tinh Thủy Loan có hai nơi cấm địa, một nơi là phòng của Dị Tư Ẩn, còn một nơi là thư phòng.
Đã từng khi anh ấy là quỷ, tôi chưa từng vào thư phòng nhưng tôi biết thư phòng ở gian nào.Thư phòng chiếm nửa tầng lầu, vô cùng rộng lớn.
Có bốn cửa trạm trổ kiểu châu âu.
Trước khi đi vào tôi đưa tay gõ cửa ‘cốc cốc’ anh ấy không trả lời tôi.Tôi: “Dị thiếu, tôi có thể vào không?”Đáp lại tôi vẫn là một sự im lặng như cũ, nhưng tôi biết anh ấy ở bên trong.
Tôi không chết tâm mà tiếp tục gõ, cùng lắm thì anh ấy sẽ phát nộ, tôi với anh ấy cứng đối cứng, anh ấy cũng không thể giết tôi.‘Cốc cốc’ tôi gõ mạnh bốn lần, vừa gọi anh ấy vừa gõ cửa.
Tôi càng gõ càng dùng lực, giống như đem cánh cửa phát tiết, đem sự bi ai và phẫn nộ gần đây của tôi ra mà phát tiết.‘Két’ cửa đột nhiên được mở ra, cánh tay đang giơ lên của tôi không kịp thu lại, thẳng tắp đánh lên ngực anh ấy.Tôi: “Anh đột nhiên mở cửa, tôi không kịp thu tay lại.”Dị Tư Ẩn: ‘Ừm”Một chữ đơn giản, anh