Tư Diễn đột nhiên nói những lời này tôi lại có chút không biết nên khóc hay nên cười.
Tình trạng của tôi và Dị Tư Ẩn không thích hợp lại có thêm con.Tư Diễn: “Ma ma, ma ma và ba ba có ở bên nhau mãi mãi không?”Tay tôi để Tư Diễn tùy ý nắm lấy, đôi mắt to vụt sáng nhấp nháy mang theo mong đợi nhìn tôi.Tôi: “Đứa trẻ ngốc, ma ma nếu đã đồng ý rồi, cho dù ba ba của con không cần ma ma thì ma ma cũng sẽ không vứt bỏ con.”Tư Diễn: “Ba ba đáp ứng con rồi, sẽ không vứt bỏ ma ma.”Nó cười ngọt ngào, đầu nhỏ dụi dụi trên tay tôi, ngoài thân thể không có nhiệt độ và nhịp tim đập thì những mặt khác thì nó không có gì khác biệt với những đứa trẻ khác.Tư Diễn: “Ma ma, con và những đứa trẻ khác không giống nhau, con không thể đến gần bọn họ có đúng không?”Tôi lẳng lặng nhìn nó, dựa theo đạo lí mà nói thì đúng là như vậy, tốt nhất là nó không nên đến quá gần những đứa trẻ loài người khác.
Một khi người khác phát hiện nó dị thường sẽ bị nói là quái vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tôi sao có thể mở miệng, tôi sợ tổn thương nó.Tư Diễn: “Sau này con sẽ không tới gần bọn họ, con sẽ chỉ chơi cùng Tiểu Ninh.”Tôi: “Hiện tại con còn chưa có năng lực bảo vệ bản thân, những người đó lại tiếp cận con với kế hoạch khác thì sao? nguy hiểm như vậy nếu lần nữa lại phát sinh thì ma ma sẽ rất lo lắng.
Ma ma nghe nói Tiểu Ninh tới cứu con, con nhìn thấy Tiểu Ninh chưa?”Nó cẩn thận nghĩ sau đó lắc đầu nói “Con không nhìn thấy.”Cô giáo Triệu nói Tiểu Ninh nhanh như chớp vụt đi không thấy.
Hiện giờ Tư Diễn tìm thấy rồi, Tiểu Ninh đâu? Nghĩ tới đây, tôi buông Tư Diễn xuống lập tức đứng lên.Tư Diễn: “Ma ma đi đâu vậy?”Tôi: “Xác định Tiểu Ninh có an toàn hay không, nó cảm ứng được con có nguy hiểm cố ý chạy đi cứu con.”Tư Diễn: “Cố ý chạy đi cứu con.
Ma ma, người mau đi hỏi xem!”Trong đôi mắt to toàn là sự lo lắng, tôi lập tức gật đầu sau đó bước ra khỏi phòng.
Tôi bị tịch thu điện thoại, để có thể liên hệ với bên ngoài chỉ có thể tới thư phòng.
Bên đó có máy tính, có thể đăng nhập vào hòm thư điện tử hoặc QQ để liên hệ bên ngoài.Tôi tăng tốc bước chân đi lên lầu, lần này không có ai ngăn cản tôi.
Gõ cửa thư phòng cũng không có ai đáp lại.
tôi dứt khoát mở cửa,