Tầm mắt tôi không khỏi cố định vào màn hình, anh ấy đã lên tiếng thanh minh, thẳng thắn đáp trả quan hệ với Tống tuyết.
Cẩn thận nghĩ, những tin tức xấu từ trước tới nay Dị Tư Ẩn chưa từng đáp trả, thậm chí còn chụp ảnh đi chơi cùng với Tống Tuyết.
Mọi người đều cho rằng anh ấy không phản hồi nghĩa là thừa nhận.Chưa từng nghĩ hôm nay sẽ đáp lại, liệu có phải bởi vì tôi nói lời đó hay không? Nghĩ tới đây tôi mím chặt môi.Tôi: “Dung đặc trợ, lúc đó anh chính miệng nói với tôi bạn gái của Dị thiếu là Tống tiểu thư.”Dung Khuynh: “Đã trở thành quá khứ.”Chỉ vài từ đơn giản nói rõ, Dị Tư Ẩn và Tống Tuyết từng ở cạnh nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giống như Tư Diễn nói, ngày đó tôi ở trong thân thể của Tống tuyết, bởi vì như vậy nên Dị Tư Ẩn cảm thấy Tống Tuyết quen thuộc, vì vậy mới cho phép cô ấy tiếp cận.Tâm tư thay đổi nhiều lần, sau cùng tôi đóng trang tin tức, mở QQ, đúng lúc liên hệ với cô giáo Triệu.Cô giáo Triệu: “Tình Thiên, Tiểu Ninh quay lại rồi, nhưng nó không tìm thấy Tư Diễn.”Tôi: “Tư Diễn hiện giờ rất an toàn.”Cô giáo Triệu: “Vậy thì tốt, hai người khi nào thì quay lại?”Tôi: “Thời gian này tạm thời không quay lại, chìa khóa nhà cô có.
Tiểu Ninh gần đây không nên ra ngoài.
Qua một thời gian nữa em sẽ quay lại.”Cô giáo Triệu gửi một biểu tình nghi hoặc, nhưng cô ấy không hỏi chỉ nói một chữ ‘Được’Cô giáo Triệu: “Tôi đi châm hương, Tiểu Ninh muốn ngửi hương rồi.”Tôi ừm một tiếng, sau đó tắt QQ.
Vào thời khắc xoay người Dung Khuynh vẫn đứng ở cửa thư phòng.Tôi: “Tôi cũng không bỏ chạy, có cần thiết phải canh không?”Dung Khuynh: “Tô Tình Thiên, tôi nói nếu vạn nhất Dị thiếu nhớ lại, những điều phải trả giá trong đó bao gồm cả cô, cô sẽ như thế nào?”Tim tôi nhảy dựng lên, trả giá bao gồm cả tôi, nói như thế nào? tôi có thể sẽ bị lọt vào phản phệ sao?Dung Khuynh: “Bạn cùng ký túc của cô Chu tiểu thử trở thành cái giá phải trả cho sự phục sinh của Dị thiếu.
Vì để hồi báo nên Dị thị bảo đảm an toàn cho Chu thị.
Đương nhiên chuyện này chỉ có đương gia của Chu thị biết.”Anh ta nói Chu tiểu thư chính là Chu Tiên, một người đã mất.
Dung Khuynh đang nhắc nhở tôi,