Gió đêm thổi qua kéo theo chút hơi lạnh, Đường Tiểu Nhu cảm giác được lông tơ trên thân đang dựng lên.
Cô nhìn Nam Cung Cảnh, thấy hắn ăn mặc cũng khá mỏng manh liền hỏi:
“Cậu ra ngoài không mang áo khoác à?”
Đường Tiểu Nhu dù rằng đi vội vàng, nhưng vì cô lái mô tô tới nên vẫn trang bị áo để chắn gió, không bị lạnh.
Cô thở dài một hơi, bước đến đối diện và nhìn vào thiếu niên vẫn đang giữ im lặng trước mắt.
Cô biết hắn đang cố giữ mặt mũi, vì vậy nói:
“Cậu ngốc à? Đứng lên, đi với tôi ra đây!”
Nam Cung Cảnh không biết cô định mang hắn đi đâu, nhưng lại rất nghe lời mà cất bước theo sau.
Đường Tiểu Nhu thân cao mét bảy, vậy mà ở cạnh Nam Cung Cảnh cũng khá nhỏ bé.
Hắn ở phía sau vừa đi vừa đưa mắt quan sát cô.
Giận rồi sao? Hay là khó chịu?
Băng qua đường, Đường Tiểu Nhu bảo Nam Cung Cảnh chờ rồi vào trong tiệm thuốc mua bông băng để sơ cứu cho hắn.
Khi cô ra ngoài, thiếu niên đang đứng tựa lưng vào cột đèn, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.
Mái tóc màu đỏ nổi bật dưới ánh đèn màu vàng cam càng trở nên khác biệt, Đường Tiểu Nhu đột nhiên cảm thấy con trai nhuộm tóc kỳ thật cũng...!ổn.
Đường Tiểu Nhu vốn không sợ Châu Kha tìm mình gây sự, nhưng nếu để người bên cạnh gặp nguy hiểm thì cô sẽ áy náy đến chết.
Hai người tìm một chỗ gần đó để ngồi tạm, Đường Tiểu Nhu mở nắp lọ thuốc ra, dùng bông tăm xử lý vết rách bên môi Nam Cung Cảnh trước rồi mới dùng chai xịt giảm đau xịt vào xương hàm của hắn.
Nơi đó bị đánh sưng cả lên, trông vừa thương vừa buồn cười.
Cô nói:
“Xin lỗi vì để cậu dính vào chuyện này.”
“Không cần xin lỗi đâu.” Nam Cung Cảnh mỉm cười, khi hắn thu lại cái vẻ ngả ngớn thì nụ cười trên môi lập tức trở nên dịu dàng.
“Tiểu Nhu, chị lo lắng cho em là em vui rồi.”
Khổ nhục kế cũng là một kế rất tuyệt vời, vô tình bị thương mà được Đường Tiểu Nhu chăm sóc và quan tâm như vậy, hắn thấy trong lòng ấm áp, cực dễ chịu.
Đường Tiểu Nhu cẩn thận đưa tay ra chắn mắt cho hắn rồi mới xịt thuốc giảm đau lên gò má hắn, cô nhíu mày, không biết là đang nghĩ gì.
Nam Cung Cảnh cực kỳ hưởng thụ giây phút hiếm có ấy, mắt lấp lánh ý cười.
Sự im lặng giữa họ kéo dài khoảng một phút, sau đó Đường Tiểu Nhu đột nhiên nghiêm túc nói:
“Nam Cung Cảnh, tôi nghĩ cậu nên biết điều mà tránh xa tôi ra.”
Không phải vì ghét bỏ hắn, mà sợ hắn bị liên lụy.
Nam Cung Cảnh dường như cũng hiểu được trong lòng cô bây giờ nghĩ gì, mắt hắn cong lên, tủm tỉm nói:
“Không được rồi.
Bình thường gặp chị nhiều như vậy em còn thấy không đủ đây.
Mỗi đêm đi ngủ em đều nghĩ đến chị, chị nói xem em nên làm sao để tránh xa chị hửm?”
Nhìn thấy đáy mắt Nam Cung Cảnh tràn ngập nhu tình, Đường