Bên ngoài Nam Cung Cảnh hung hăng càn quấy, đấm nhau với người khác phun máu hắn còn không sợ, nhưng chỉ cần ở trước mặt Đường Tiểu Nhu thì hắn lại thấy tim đập nhanh, chân run rẩy, mất hết cả khí chất vốn có.
Hai người song song chạy trên đường, Đường Tiểu Nhu đột nhiên gọi hắn:
“Này, tôi đưa cậu về.”
“Chị nói gì?” Nam Cung Cảnh đen mặt.
“Tôi sẽ đưa cậu về.”
“Không được! Em là con trai, em phải đưa chị về chứ?”
Người nào đó bắt đầu giở cái thói sĩ diện ra, khăng khăng một mực muốn đưa Đường Tiểu Nhu về trước, nhưng khi cô lên tiếng nói không muốn thì hắn về một mình đi.
Hắn lập tức xìu xuống, để Đường Tiểu Nhu đi cùng mình về khu trọ.
Bởi vì gia đình thỉnh thoảng sẽ cắt “lương” của hắn nên hắn phải chịu khó ở trong một căn phòng tầm trung - khá bình thường như các sinh viên khác.
Hai chiếc xe dừng lại ngay trước cổng vào, Đường Tiểu Nhu để ý đến hắn cứ túm áo thì buồn cười:
“Đừng che nữa, tôi thấy cả rồi.”
Nam Cung Cảnh hừm một tiếng:
“Thân thể ngọc ngà này rất quý giá, chỉ có chị mới được xem thôi.
Người khác không có cơ hội đó đâu.”
“Phụt…”
Đường Tiểu Nhu suýt chút nữa phá ra cười, cô hắng giọng hai lần, nhẫn nhịn mà nói:
“Được rồi, cậu mang tấm thân trong trắng ngàn vàng đó vào nhà đi, nhớ bôi thuốc cẩn thận.”
Nam Cung Cảnh đậu xe xuống, tháo mũ bảo hiểm ra rồi mới nhe răng cười, giống như sợ cô không nhìn thấy vẻ mặt đầy phấn khích của hắn:
“Cảm ơn chị đã đưa em về.”
“Ừm.”
Thật ra nhìn thấy hắn bị đau, Đường Tiểu Nhu cảm thấy hơi tội lỗi, cũng rất căm giận cái tên Châu Kha xấu tính kia.
Trước đây cô từng xem hắn là bạn, nghĩ tốt về hắn, kết quả bị đâm cho một dao đau điếng.
Sau khi Nam Cung Cảnh đi vào rồi, Đường Tiểu Nhu mới trở về nhà và liên hệ với Tào Thực, nói:
“Anh Tào, thật sự xin lỗi anh vì khiến anh bị cuốn vào chuyện lần này, nhưng Châu Kha đang đi quá xa rồi.
Em sẽ gửi file đó cho anh ngay bây giờ.”
“Ừ, em đừng ngại ngùng gì, em cũng giống như em gái anh mà! Lần sau ra ngoài cầm theo đồ phòng vệ nhé.”
Sau khi dặn dò Đường Tiểu Nhu xong, Tào Thực bắt tay vào làm việc.
Bọn họ không thể để Châu Kha tiếp tục tự do bay nhảy như vậy nữa.
Đường Tiểu Nhu trở về giường nằm, dưới ánh đèn, cô trông thấy tay mình còn một vết máu đã khô, dường như lúc xử lý vết thương cho Nam Cung Cảnh bị dính vào.
Trước mắt hiện ra khuôn mặt trẻ tuổi của Nam Cung Cảnh, cô đột nhiên thất thần một chút.
Chẳng lẽ cô đang dần mở lòng với hắn