Đường Tiểu Nhu đưa Nam Cung Cảnh đến công ty chỉ vì tốt bụng muốn hắn không nghĩ nhiều về chuyện gia đình, nào ngờ hắn thân quen với mọi người rồi thì ba ngày một lần, hắn sẽ xuất hiện với tình trạng tay xách nách mang, cơm trưa, cà phê, nước tăng lực gì gì đó chào hỏi họ.
Giống như xem nơi này thành nhà của mình, còn mang sách vở đến ngồi học bài, mặc kệ tiếng thảo luận của mọi người có ồn ào cỡ nào.
Ai nấy đều cảm thấy Nam Cung Cảnh thật có lòng, còn tặng cho Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh hai tấm vé xem phim và dặn dò cô hãy nghỉ ngơi một chút, ra ngoài thả lỏng.
Đường Tiểu Nhu thật sự không cách nào từ chối, cầm lấy vé xem phim kia mà xoắn xuýt.
Bởi vì cô đã bị sự chân thành của Nam Cung Cảnh làm cảm động, nhưng cô không dư thời gian để đi chơi.
Hắn thấy cô gần đây nhiều việc nên khi có người nhắc chuyện xem phim, hắn khéo léo cự tuyệt:
“Em còn phải làm báo cáo, không đi được rồi.”
“Ồ, tôi sẽ chuyển vé lại cho Tào Thực.”
Nhận ra Nam Cung Cảnh tinh tế như vậy, Đường Tiểu Nhu thầm khen hắn một câu rồi nhường cơ hội đi chơi cho Tào Thực, kết quả trong phòng có tiếng gào đầy tức tối:
“Tôi làm gì có bạn gái mà đi xem phim? Các người cố tình trêu tôi đúng không?”
Mọi người được một phen cười nghiêng ngả, một thanh niên giả vờ õng ẹo:
“Anh Tào, anh thấy em thế nào? Có hợp khẩu vị anh không?”
“Cậu? Cút cút cút! Tôi thà độc thân cả đời còn hơn!“
Nam Cung Cảnh rất thích không khí ở nơi này, vì vậy mà hắn dần quên mất mình còn có mấy thằng bạn thân vẫn luôn đứng đằng sau chờ hắn trở lại.
Một buổi chiều gặp được Nam Cung Cảnh, mấy thiếu niên đều tức giận kéo cổ hắn:
“Đồ khốn! Từ ngày đi tán gái là quên mất ông đây!”
“Sao lại từ bỏ cuộc chơi sớm như vậy vì một người con gái chứ?” Họ Tô bĩu môi.
“Rõ ràng là các người không tìm được bạn gái nên ghen tỵ!” Nam Cung Cảnh hừ lạnh.
Khi hắn nói ra lời này, vẻ mặt hết sức đắc ý, giống như Đường Tiểu Nhu đã đồng ý làm người yêu hắn không bằng.
Đám người cạn lời không thể nào chịu nổi dáng vẻ ấy của hắn.
Khi biết hắn chăm chỉ đi học trở lại, họ cảm thấy thế giới đảo lộn, đất trời rung chuyển.
“Đây không phải Nam Cung Cảnh, chắc chắn đã bị người khác cướp xác rồi!”
“Tôi cũng cảm thấy vậy, chúng ta có nên đưa hắn đi trừ tà không?”
Những câu nói này chọc Nam Cung Cảnh không vui:
“Các cậu nghĩ gì thế hả? Quay đầu là bờ, tôi không muốn lông bông nữa!”
Sự thay đổi của hắn đúng thật là dấu hiệu trưởng thành, là một việc rất tốt, nhưng nó đến quá đột ngột khiến đám bạn khó chấp nhận nổi.
Ai nấy đều sầu não khuyên hắn hãy suy nghĩ kỹ, bởi vì một khi dính vào tình yêu sẽ vô cùng đau khổ, vậy mà hắn vẫn hừng hực khí thế:
“Khổ tôi cũng chịu được.”
“Dẹp đi, hắn hết thuốc chữa rồi!” Họ Tô tức giận hô.
Thằng bạn chí cốt lười biếng chuyên cúp học chỉ vì chán nay lại bất ngờ trở về làm con ngoan trò giỏi, việc này là một cú sốc quá lớn đối với họ.
Thấy Nam Cung Cảnh im lặng nhìn họ, họ bắt đầu đứng đắn lại rồi nói chuyện về vấn đề này một cách nghiêm túc hơn.
Sau khi trao đổi với bạn bè, họ Tô hỏi hắn:
“Vậy nghĩa là cậu đã sắp tán đổ được cô gái kia rồi nhỉ?”
“Cũng không chắc lắm, chỉ là hiện tại chị ấy đối xử với tôi tốt hơn một chút mà