Đó là nơi các tay đua đấu đá nhau mà không có bất kỳ quy tắc nào, tấn công đối thủ bằng tay chân, cố tình cài người tông ngã người khác là chuyện diễn ra như cơm bữa, để có thể giành chiến thắng thì họ không từ thủ đoạn gì cả.
Đường Tiểu Nhu khăng khăng một mực:
“Em muốn tham gia!”
Cửa phòng lúc ấy đột nhiên bật mở, Nam Cung Cảnh mặt mũi âm trầm bước vào, giọng run rẩy:
“Chị định tham gia cái gì cơ?”
Nếu hắn không nhầm, hắn vừa nghe Tào Thực nhắc đến bốn chữ Đường Đua Tử Thần.
Tuy rằng hắn không phải một tay đua chuyên nghiệp, còn chưa có cơ hội tham gia một trận đấu ra hồn nào, nhưng hắn biết chỗ đó.
Đám người từng tấn công cô không phải xuất thân từ nơi hỗn tạp ấy sao?
Nam Cung Cảnh đi tới bên cạnh cô, có chút gắt gỏng:
“Tiểu Nhu, chị không được làm bừa!”
Đường Tiểu Nhu bị hai người họ làm cho tức giận, cô liếc mắt nhìn Nam Cung Cảnh, nói:
“Cậu thì biết cái gì?”
Cô đẩy ghế đứng lên, cầm lấy túi xách rồi đi thẳng ra ngoài mà không thèm chào hỏi gì thêm.
Rầm.
Cửa phòng đóng mạnh, Nam Cung Cảnh đang định đuổi theo thì nghe thấy Tào Thực gọi cậu lại:
“Chờ một chút!”
Nam Cung Cảnh dừng chân, quay đầu chất vấn:
“Chuyện gì vậy? Anh Tào, chẳng lẽ anh không biết chỗ đó ra sao à?”
“Anh đã cố ngăn Tiểu Nhu, nhưng mà…”
Chỉ thấy Tào Thực thở dài một hơi, chuyện gia đình cô là bí mật, cô không hề nói cho ai khác biết ngoài Tào Thực!
Nam Cung Cảnh bởi vì quan tâm và lo lắng nên mới lớn tiếng với Đường Tiểu Nhu, nhưng trên lập trường của một người con gái mang trên mình trách nhiệm nặng nề về ước muốn sau cùng của ba mình, Đường Tiểu Nhu đâu còn lựa chọn khác.
Nếu, chỉ là nếu ba của cô không chịu được đến năm sau, vậy chẳng phải ông sẽ ra đi với sự tiếc nuối ư? Đường Tiểu Nhu từ nhỏ đã nhận huấn luyện đặc biệt chỉ để hoàn thành ước mơ còn dang dở trong lòng ông, bây giờ bảo cô chấp nhận ngồi im chờ ông ra đi mà không thể làm gì, cô tất nhiên không chịu nổi.
Đường Tiểu Nhu đưa ra quyết định kia có phần vội vã, bồng bột, cô biết chứ, cô thậm chí đã chuẩn bị sẵn tinh thần nếu bị chấn thương, nhưng giờ cô chỉ muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa giữa cô và ba.
Sau khi Đường Tiểu Nhu rời khỏi phòng làm việc, Tào Thực phá vỡ nguyên tắc của bản thân mà nói cho Nam Cung Cảnh biết tất cả.
Nam Cung Cảnh sững sờ rất lâu, nói:
“Bệnh? Bố của chị ấy bị gì cơ?”
“Cái này anh cũng không rõ, đại khái sức khỏe của ông ấy bây giờ rất kém, Đường Tiểu Nhu đang căng thẳng, sẽ không nghe lời ai đâu.
Trước giờ anh chưa từng thấy ai cứng đầu như Tiểu Nhu.”
“Nếu đã không ngăn được, sao không ủng hộ chị ấy?” Nam Cung Cảnh hỏi.
Suy nghĩ của hắn cũng thật khác người, vừa rồi còn hô hào ngăn cản, sau khi nghe xong lý do liền trở mặt ủng hộ, làm Tào Thực không hiểu:
“Em không lo lắng hả?”
“Lo chứ, nhưng Tiểu Nhu cố