Nam Cung Cảnh chính thức ôm được người đẹp vào lòng, mừng đến mức muốn rơi nước mắt.
Hắn đã bị cô từ chối vô số lần rồi, mặc dù những lúc đó còn chưa tỏ tình mà chỉ là mời cô đi ăn, đi chơi, nhưng việc luôn bị hủy hẹn khiến hắn rất buồn bực.
Hôm nay cô chủ động rủ hắn đi xem phim như vậy, đương nhiên hắn sẽ không kìm lòng được, cả người như muốn bay lên.
Sau đó, hắn không kịp suy nghĩ đã xông tới ôm chầm lấy cô.
Đường Tiểu Nhu không biết phải trả lời thế nào, cô biết mình đã thích hắn, ít nhất là cho đến giờ cô không hề bài xích việc hắn ôm mình.
Nhưng mà, cô còn quá nhiều việc phải làm và không thể chắc chắn được mối quan hệ này sẽ đi về đâu.
Nam Cung Cảnh còn quá trẻ để có thể tính tới chuyện yêu đương, cô cũng vậy.
Đường Tiểu Nhu đưa tay, bất ngờ đẩy Nam Cung Cảnh ra rồi cố gắng giữ khuôn mặt lạnh lùng mà nói:
“Xin lỗi, tôi…”
“Em lại sắp bị từ chối phải không?” Nam Cung Cảnh hỏi cô.
Trên khuôn mặt tuấn tú luôn mang theo ý cười của hắn giờ khắc này mang theo sự thất vọng rõ ràng, đầu mày nhíu lại, mi mắt hơi run.
Hắn cố gắng che giấu lòng mình, gượng cười:
“Không sao, em chờ được mà.
Em cũng biết còn quá sớm! Không nói đến chuyện này nữa, chúng ta về thôi.”
Nam Cung Cảnh hiện tại cực kỳ sợ, hắn sợ phải nghe thấy Đường Tiểu Nhu nói không yêu hắn, dù hắn đã đoán được kết quả.
Nụ cười của hắn cứng đờ, đừng nói là Đường Tiểu Nhu mà ngay cả Tào Thực đang ở đó cùng họ cũng nhận ra hắn đang bất ổn.
Đường Tiểu Nhu mím chặt môi nhìn Nam Cung Cảnh bối rối rời khỏi, hắn đi đường chân này vấp vào chân kia, suýt chút nữa té lăn ra đất, may mà chụp được vào cột điện ven đường.
“Em… Thật sự không thích cậu ấy?” Tào Thực không đành lòng.
Ai cũng nhìn ra Nam Cung Cảnh đối xử với cô tốt ra sao, hắn vì cô làm nhiều thứ như vậy, kể cả khi phải tham gia vào một cuộc đua có thể hy sinh cả mạng sống nếu không cẩn thận.
Đường Tiểu Nhu không nói gì, cúi đầu nhìn khoảng không trước mắt mình, trong lòng nhộn nhạo.
Nếu nói cô không thích hắn thì không phải, chỉ là thời điểm này cô còn quá nhiều gánh nặng trong lòng, hắn tỏ tình có phần vội vã.
Nam Cung Cảnh dắt theo chiếc mô tô của mình chạy trước, hắn dừng lại ở một góc rồi gục đầu lên cổ xe mà gào to:
“Aaa! Nam Cung Cảnh, mày ngu quá đi mất!”
Đến lúc này hắn mới nhận ra vừa rồi đã quá kích động, hắn biết cô đang bận rộn với cuộc sống, bị gánh nặng phải giành hạng nhất cuộc thi kia đè trên vai mà còn chọn đúng lúc này nói yêu, chẳng khác nào tự chuốc khổ vào thân!
“Ngu ngốc!” Nam Cung Cảnh tự vỗ vào đầu mình một cái, sau đó đội mũ bảo hiểm lên rồi lao như bay trên đường lớn.
Hắn chạy một mạch ra bờ biển ở ngoại ô, dựng xe xuống và tìm một chỗ để đứng.
Gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc màu đỏ bị thổi bay lên, tuy rằng tóc tai rối bù nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài bảnh bao của hắn chút nào.
Có người ở cạnh mon men đến gần, muốn làm quen nhưng hắn lại nhanh nhẹn giả vờ áp điện thoại vào tai rồi dịu dàng nói:
“Ừ, bảo bối, có chuyện gì sao?”
“...” Bên