Nam Cung Cảnh run như cầy sấy đi vào nhà, hắn liên tục nuốt nước bọt.
Nghĩ đến việc mình sắp phải gặp mặt ba mẹ sau thời gian dài lang thang bên ngoài, hắn căng thẳng đến nỗi tay chân lạnh toát.
Khác với suy nghĩ của Nam Cung Cảnh, hắn được đưa về phòng nghỉ của gia đình chứ không phải tầng hầm! Hắn đưa tay đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy cả nhà bao gồm cha mẹ, hai anh trai và em gái đang ngồi quây quần với nhau.
Mẹ hắn nhẹ nhàng ngoắc tay:
“Về rồi à? Lại đây ngồi đi.”
“Mẹ… Con…” Nam Cung Cảnh mấp máy môi, mắt láo liên liếc về phía người đàn ông uy vũ đang ngồi vắt chéo chân uống trà ở một bên.
Nam Cung Phi Vũ không giận tự uy, chỉ mới hất nhẹ đầu ra hiệu cho Nam Cung Cảnh ngồi xuống mà hắn đã mất hết năng lực nói chuyện, như con rối đi nhanh tới, ngồi phịch xuống ghế.
Cả nhà đột nhiên tụ họp mà không ai nói gì khiến Nam Cung Cảnh thấp thỏm vô cùng, như ngồi trên đống lửa, nóng lòng muốn giải quyết cho xong và đi chịu phạt.
Hắn thà bị mắng chửi trực tiếp còn hơn chịu đựng sự im lặng chết người này.
Trên trán Nam Cung Cảnh toát mồ hôi, qua một lúc lâu hắn mới nghe thấy giọng của mẹ mình nhẹ nhàng vang lên:
“Biết sai chưa?”
“Con xin lỗi.” Nam Cung Cảnh cúi đầu không dám nhiều lời.
Rầm.
Phi Vũ đột nhiên đặt tách trà xuống bàn thật mạnh khiến mấy đứa con đều giật nảy, kể cả vợ ông ở bên cạnh cũng bị dọa mở to mắt:
“Anh làm gì vậy?”
“Tức giận.”
“Như thế cũng không nên đập đồ chứ?” Vợ ông liếc mắt.
“....” Phi Vũ hắng giọng.
“Anh xin lỗi.”
Trong nhà, Nam Cung phu nhân nói một là một, hai là hai, ít khi nào có người dám chống đối, kể cả Phi Vũ là chủ nhân của ngôi nhà này cũng phải im lặng để cho vợ toàn quyền quyết định.
Chuyện con cái ông không được phép quản.
Nhìn cảnh ba mình bị bắt nạt, Yến Thư là người đầu tiên phản ứng.
Cô che miệng nghiêng đầu sang bên cạnh, vai run run, cố gắng kiềm chế bản thân, cứ làm như không ai thấy cô đang cười.
Ngược lại, sắc mặt của ba người con trai đều rất căng thẳng.
Nam Cung phu nhân thở dài một hơi, mọi người lập tức thẳng lưng không dám nhúc nhích.
Thở dài, nghĩa là đang rất buồn bực!
Đối với việc con trai thứ suốt ngày ở bên ngoài, bà cũng không định làm gắt quá, bởi vì thằng bé thật ra vẫn còn biết chừng mực.
Chỉ cần không phải dạng hại đời con gái nhà người ta, hư thân mất nết, thì ham chơi một chút bà vẫn có thể chấp nhận.
Bà nghĩ sẽ không đả động gì tới con trai, cho đến khi hay tin thằng bé tham gia vào một cuộc đua hết sức nguy hiểm.
Bà nhíu mày nói:
“Xin lỗi không có nghĩa là kết thúc, Cảnh, mẹ không muốn con tham gia vào cuộc đua kia nữa.”
Trên cương vị của một người mẹ, bà đương nhiên phải nghĩ cho con trai mình.
Nam Cung Cảnh cắn chặt răng, siết chặt tay thành nắm đấm rồi ngẩng đầu lên nhìn bà, giọng hơi run:
“Con không thể không làm vậy, mẹ, con sẽ tự chịu trách nhiệm cho bản thân!”
Hắn sợ, nhưng vì bảo vệ