Ba của Đường Tiểu Nhu bệnh nặng, không biết lúc nào ông sẽ ra đi, công ty cũng cần cô, bởi Tào Thực khó lòng gánh vác được nhiều thứ như vậy.
Cô không muốn phải đau đầu vì chuyện tình cảm.
Đem suy nghĩ trong lòng nói ra một lượt, nhìn thấy Nam Cung Cảnh bị sốc, cô hỏi hắn:
"Cậu hiểu không?"
Thiếu niên lắc đầu, ương ngạnh nói:
"Không."
"Vậy nói ngắn gọn, tôi cũng rất thích cậu, thậm chí nói cậu là mối tình đầu của tôi cũng không sai đâu.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian yêu đương."
Đường Tiểu Nhu tàn nhẫn khiến Nam Cung Cảnh khó lòng chấp nhận, hắn sa sầm sắc mặt:
"Mấy ngày trước chúng ta vẫn đang rất vui vẻ! Em không đồng ý chia tay!"
"Tùy cậu, nhưng đây là quyết định của tôi, tôi chỉ thông báo đến cậu thôi, không phải đang hỏi kiến.
Cảnh, con người tôi không hề tốt như cậu tưởng.
Tôi cũng không hề mạnh mẽ như vẻ ngoài, đặc biệt là trong tình yêu.
Tôi rất sợ bị tổn thương, càng lo lắng hơn bởi vì cậu đã từng có rất nhiều bạn gái…"
Đường Tiểu Nhu siết chặt nắm tay, môi run run:
"Tôi cảm động trước việc cậu đã làm, rung động bởi sự quan tâm săn sóc của cậu, nhưng mà hiện tại tôi còn quá nhiều thứ phải lo toan.
Đây không phải là một kết thúc, tôi chỉ muốn yêu lúc thích hợp."
Nam Cung Cảnh phải kiềm chế lắm mới không xông lên tóm lấy cô:
"Khi nào là thích hợp?"
Giọng hắn khàn khàn, mang theo một chút bất lực.
Hắn hiểu Đường Tiểu Nhu, nếu cô đã nói đến như vậy rồi thì không thể xoay chuyển được nữa.
Thấy vẻ mặt hắn ngày càng khó xem, cô nói:
"Nếu cậu thực sự thích tôi thì chờ thêm một thời gian nữa, được không? Sau khi tốt nghiệp đại học nếu cậu vẫn còn thích tôi thì chúng ta tính đến chuyện yêu đương."
Nam Cung Cảnh còn quá trẻ, cô cũng vậy.
Cô không muốn phí hoài tình cảm vào một tương lai tạm bợ, chưa đủ chắc chắn.
Bây giờ hắn yêu cô say đắm, điên cuồng, sau này vẫn thế sao? Không biết được.
Nam Cung Cảnh phát hiện ra hắn vẫn chưa thể cho cô cảm giác an toàn, đây có lẽ là lý do cô không muốn yêu hắn.
Hắn không có gì trong tay cả, so với cô, hắn chẳng là gì.
Tiền của đều từ gia đình mà ra, hắn đi học còn chưa xong… Đường Tiểu Nhu nói không sai chút nào.
Không phải cô thực dụng, mà là thực tế.
"Là do em quá vội vàng, xin lỗi chị." Nam Cung Cảnh cúi đầu, lần này hắn không hề nhụt chí mà còn thấy bừng bừng khí thế.
"Một năm nữa chị tốt nghiệp rồi, em chờ được."
Hắn hạ quyết tâm, trước khi bắt đầu mối quan hệ yêu đương với Đường Tiểu Nhu, ít nhất hắn cũng phải xoay xở tự lo cho bản thân được thì mới có thể tính đến chuyện tương lai.
Đường Tiểu Nhu thấy hắn hiểu, cũng không bị lời cô nói làm cho chán chường thì rất tán thưởng:
"Hy vọng năm sau tôi có thể thấy một Nam Cung Cảnh đã trưởng thành."
"Bị từ chối thôi mà, cũng không phải lần đầu." Nam Cung Cảnh miễn cưỡng nở nụ cười.
Hắn chỉ cần biết Đường Tiểu Nhu không ghét bỏ hắn là được.
Vừa nghĩ đến đây, bên tai vang lên chất giọng mềm mại của cô:
“Phải rồi, về chuyện cậu và những cô bạn gái kia, tôi cảm thấy không vui lắm đâu.” Đường Tiểu Nhu hơi nhíu mày: “Cho nên tạm thời cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi, năm phút của cậu đã