Mọi người đi ngang qua đều nháy mắt với Đường Tiểu Nhu, hàm ý quá rõ ràng, chắc hẳn muốn giúp đỡ Nam Cung Cảnh lấy lòng cô trong thời gian một năm sắp tới.
Mặc kệ hắn, miễn là không ảnh hưởng đến công việc của cô thì cứ xem như giữa họ chưa từng có khúc mắc gì thôi.
Kể từ ngày hôm đó, Đường Tiểu Nhu và Nam Cung Cảnh lại quay trở về trạng thái một người theo đuổi một người từ chối như trước.
Nhưng mà trong lòng cô thật sự sắp sụp đổ rồi, vốn dĩ cô cũng thấy thích hắn mà, hắn như vậy, cô khó tập trung làm những việc khác!
“Tiểu Nhu, sáng mai chị có đến công ty không? Chị muốn ăn gì?”
“Tôi sẽ ăn sáng ở nhà, cậu không đi học à?”
“Em quyết định mặc kệ rồi, kỳ nghỉ đông sẽ học bù.” Nam Cung Cảnh cười ha hả.
“Gần đây em cũng đã tìm công việc để nuôi thân nè.”
Đường Tiểu Nhu liếc mắt:
“Ý cậu là công việc ở chỗ tôi? Vậy tính ra cậu phải gọi tôi một tiếng bà chủ.”
“A? Phải rồi, bà chủ, phú bà, bao nuôi em nhé?”
Mặc dù vẫn giống trước kia, nhưng có một điều hơi khác, đó là Nam Cung Cảnh đã nâng cấp da mặt của hắn lên, dày gấp ba lần ban đầu!
Đường Tiểu Nhu đi ở phía trước cười tủm tỉm, Nam Cung Cảnh chạy theo sau.
Mùa đông đến, thành phố S đón một đợt tuyết đầu tiên vào năm giờ sáng.
Khi Đường Tiểu Nhu theo thường lệ dậy sớm chuẩn bị cơm nước, cô nghe thấy tiếng mẹ mình hét toáng lên ở bên ngoài:
“Tiểu Nhu, nhanh lên! Nhanh gọi xe cứu thương!”
Tim Đường Tiểu Nhu hẫng mất một nhịp, cô theo phản xạ có điều kiện chộp lấy điện thoại rồi xông ra, vừa nhấn gọi cho cứu thương vừa hô:
“Ba!”
Cô biết rõ thời gian của ông đã tới, nhưng mà vào khoảnh khắc ấy, tay chân cô đều như mất đi sức lực, hoảng hốt không khống chế được tứ chi run lẩy bẩy.
Tiếng khóc nức nở của mẹ cô truyền ra từ phòng ngủ, khi cô xông vào trong, ba cô đang nằm trên giường, mẹ quỳ bên cạnh khóc nấc gọi ông:
“Ông đừng bỏ tôi mà, ông đi sớm như vậy sao tôi chịu được đây… Ông ơi…”
Giọng bà như sắp vỡ vụn, toàn thân Đường Tiểu Nhu cũng mềm nhũn, cô chạy vội tới đưa tay vào mũi của người trên người, hai mắt đẫm lệ.
Dẫu biết thời gian không chờ đợi một ai, dẫu biết sinh tử biệt ly là quy luật của tạo hóa, nhưng sao vẫn đau thế này? Tim cô như ngừng đập, nước mắt rơi xuống, cô ôm chặt lấy cơ thể đang dần lạnh đi của ba mình, dùng sức siết ông vào lòng.
Đường Tiểu Nhu không muốn rời xa, không muốn vĩnh viễn mất đi người thân nhất của mình, cô cứ ngỡ đây là mơ, đầu óc trống rỗng, cho đến khi phải đối mặt với sự thật vì nghe thấy tiếng xe cấp cứu bên ngoài.
Ngày hôm đó tuyết