Nam Cung gia đời trước chỉ có một mình Nam Cung Phi Vũ, đến đời này vợ của ông sinh hẳn bốn đứa con, và rồi số lượng dường như tăng lên theo cấp số nhân.
Nam Cung Cảnh rất ghen tỵ với anh em trong nhà, ai nấy đều đã kết hôn và sinh con, hạnh phúc với những đứa trẻ và tiếng cười đùa nghịch ngợm, còn hắn, chưa có.
Kết hôn bốn năm, Nam Cung Cảnh và Đường Tiểu Nhu vẫn như cũ chưa có tin tức gì.
Mặc dù vậy, tình cảm giữa họ vẫn rất tốt.
Nam Cung Cảnh bây giờ càng lớn càng ra dáng, so với hai người anh của hắn thì hắn cứng rắn hơn, khó nói chuyện hơn.
Bởi vì anh cả có con nhỏ cần chăm sóc, Nam Cung Cảnh và anh trai song sinh Nam Cung Lân bắt đầu chia nhau giúp đỡ công việc trong gia đình.
Một mình Tử Thiêm đã không thể lo toan được chuyện công ty nữa, anh muốn dành thời gian cho gia đình.
Tử Thiêm cách hai đứa em trai lận mười một tuổi, cho nên đợi đến khi họ trưởng thành thì con anh cũng sắp vào tiểu học.
Đường Tiểu Nhu nhiều lần phát hiện Nam Cung Cảnh ở cùng mấy đứa nhỏ của anh chị em trong nhà, lòng thắt lại.
Cô nhân dịp lễ lên chùa thắp hương, cầu tự, nhưng không biết có tác dụng hay không.
Trước kia cô nghĩ không có con cũng ổn, miễn là họ vui vẻ với nhau.
Có điều cô phát hiện ra Nam Cung Cảnh rất thích trẻ con.
Cho dù hắn không nói, cô cũng hiểu được cảm giác chờ mong của hắn.
Mẹ chồng mang cho Đường Tiểu Nhu vô số thuốc bồi bổ cơ thể, đã uống ba năm trời.
Qua năm mới, Đường Tiểu Nhu chuẩn bị về nhà thăm mẹ.
Cô được mẹ ruột thiết đãi một bữa cơm với món mà cô thích nhất, nhưng chẳng biết là do tâm trạng không tốt hay sao, cô ăn không nổi.
Bây giờ cô đã trở thành tổng giám đốc của công ty, đồng thời làm cố vấn cho các tay đua trẻ, không còn tham gia vào trường đua nữa.
Ước mơ tuổi trẻ chấm dứt sau khi cô lập gia đình, bây giờ cô thích cảm giác an nhàn hơn.
Mùi thơm từ cá kho xộc vào mũi, Đường Tiểu Nhu nhíu mày, đột nhiên buồn nôn mà che miệng.
Cảm giác được dịch chua sắp trào ra, cô vội vàng đẩy ghế chạy vào trong nhà vệ sinh.
Nam Cung Cảnh cũng giật mình buông đũa xuống và đuổi theo:
“Tiểu Nhu?”
Hắn vừa tới trước cửa nhà vệ sinh đã nghe tiếng nôn khan của cô, phản ứng đầu tiên của hắn là ngỡ ngàng, sau đó run rẩy hỏi:
“Em… Đúng rồi, em đã trễ kinh hơn sáu ngày, có phải là có rồi không?”
Hai mắt Nam Cung Cảnh đỏ lên, hắn chờ ngày này lâu lắm, lâu đến nỗi hắn muốn tuyệt vọng bỏ cuộc.
Hắn vẫn sẽ yêu thương Đường Tiểu Nhu, nhưng nếu có thêm kết tinh tình yêu của họ, vậy chẳng phải mới là trọn vẹn nhất hay sao?
Nam Cung Cảnh đến gần đỡ cô dậy, vô cùng cẩn lận đỡ lưng cô đi ra, sau đó nói:
“Mẹ, con sẽ đưa vợ đến bệnh viện xem sao, mẹ nếu bận thì không cần đi cùng đâu.”
Bà Đường bối rối một chút rồi nói:
“Đi chứ, sao lại không đi cùng?”
Cả người Đường Tiểu Nhu đờ đẫn, cô nuốt nước bọt và liên tục vuốt ngực để giảm bớt cơn buồn nôn, sau đó khẩn trương theo Nam Cung Cảnh đi bệnh viện kiểm tra.
Đường Tiểu Nhu nhìn kết quả siêu âm, nước mắt chảy dọc theo gò má rơi xuống đùi cô, cô bật khóc nức nở.
Ngay giây tiếp theo, cô cảm giác được vòng ôm ấm áp của Nam Cung Cảnh.
Hắn cúi đầu hôn liên tục lên tóc cô, mừng suýt khóc.
Cái thai trong