Đông Phương Tố đưa Viên Chiêu Quân đặt lên giường, tiếp theo lấy một chiếc bình nhỏ văn hoa cổ xưa đưa lên trước mũi Viên Chiêu Quân. Chỉ thấy Viên Chiêu Quân mê mệt tỉnh lai.
Nàng mặt mê mang, nhìn lướt qua trong phòng, biết đã ở khuê phòng của mình, thoáng nhớ lại, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía hai sư muội, "Là các ngươi đánh ngất xỉu ta sao?"
Quả Khế cùng Cây Dương Mai bất ngờ không kịp đề phòng run run hạ xuống, đồng thời chỉ vào đối phương, cơ hồ đồng thanh nói: "Là Cây Dương Mai đánh ngất xỉu tiểu thư."
"Là Quả Khế kêu ta đánh ngất xỉu tiểu thư."
Cảnh tượng này không cần phải nói cũng biết chuyện gì xảy ra, Viên Chiêu Quân cố ý mặt lạnh nhìn chằm chằm hai người, hai người chưa bao giờ gặp qua ánh mắt lạnh lẽo của tiểu thư như vậy, trong lòng cảm thấy thật lạnh.
Viên Chiêu Quân thấy hai người bị lừa, không khỏi xì cười ra tiếng, còn giả bộ vẻ tức giận nói: "Ta thật đói, phạt hai người các ngươi đi lấy thức ăn." Hiện tại mặc dù nàng gầy, nhưng sức ăn lớn đến kinh người, nàng thật sợ lần nữa ăn mập, nhưng cũng không nên nhịn ăn đến đói bụng tâm hoảng.
Hai người sững sờ, mới phản ứng được Viên Chiêu Quân là cố ý đùa họ, không khỏi vui vẻ, cũng chu mỏ kêu lên, "Tiểu thư, người thật là hư, người thế nhưng trêu chọc chúng ta."
"Ha ha, ai dám ức hiếp các ngươi?" Viên Chiêu Quân cười đến không có hình tượng.
Quả Khế cùng Cây Dương Mai hai người cười ha hả ra khỏi viện, đi vào phòng bếp Tướng phủ lấy thức ăn. Hai người bây giờ càng ngày càng thích tiểu thư, hoạt bát không ít, dễ dàng thân thiết hơn.
Thật ra thì Viên Chiêu Quân vẫn luôn muốn Quả Khế Cây Dương Mai gọi nàng là sư tỷ , hai người thế nào cũng không nguyện ý, nói đó là sư phụ phân phó. Đối với điểm này, Viên Chiêu Quân không có cách nào sửa lại, chỉ có theo các nàng thôi.
Đông Phương Tố mặt nghiêm nghị, "Chiêu Quân, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Họ nói ngươi tẩu hỏa nhập ma?"
Viên Chiêu Quân nhìn sư phụ lo lắng, cười nói: "Không phải tẩu hỏa nhập ma, sư phụ đừng nghe sư muội họ nói bậy."
Đông Phương Tố cau mày, mặt không hề gì lại khiến nàng xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt.
"Chẳng qua ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thấy nam tử mang mặt nạ đầu óc cũng không nghe lời, liền muốn. . . . . . Muốn nhào tới cắn một cái." Viên Chiêu Quân nói qua cảm giác mình giống như thành sắc lang, đỏ mặt một cái.
"Còn gì nữa không?" Đông Phương Tố mặt nghiêm nghị tiếp tục truy vấn.
"Còn có trên người của hắn mùi vị rất thơm, để cho ta nhịp tim tăng nhanh, trong lòng cũng trống không, giống như đói bụng vậy." Viên Chiêu Quân nói cảm giác của mình, hi vọng sư phụ có thể cho nàng đáp án.
"Thật là như vậy phải không?" Đông Phương Tố cười hỏi, mặt kích động. Thấy Viên Chiêu Quân gật đầu, nàng nở nụ cười, "Nha đầu, người nam nhân kia là Thuần Dương nam tử, ha ha. . . . . . Chúng ta rốt cuộc cũng tìm được Thuần Dương nam tử."
"Cái gì? Thuần Dương nam tử? Tại sao xác định như vậy?" Viên Chiêu Quân lòng cũng một hồi táo động.
"Nghe sư phụ của ta nói, người luyện Tam Dương thần công đối với Thuần Dương nam tử đặc biệt nhạy cảm, Thuần Dương nam tử đối với người luyện Tam Dương thần công đặc biệt thu hút.
"Có thật không? Ý tứ của sư phụ như vậy chính là ta có thể chính mình tự đi tìm Thuần Dương nam tử?" Hưng phấn đi qua, Viên Chiêu Quân lại một mặt nhục chí, "Nhưng người nam nhân kia là ai cũng không biết, thế nào mới tìm được!"
Đông Phương Tố cũng làm mặt rối rắm, "Nghe nói Thuần Dương nam tử cực kỳ hiếm thấy, 60 năm mới có thể ra một người như vậy."
"Cái gì? 60 năm ra một? Như vậy không phải ta chắc chắn chết sao?" Viên Chiêu Quân cả kinh há to miệng, xong rồi, nàng thân trọng sinh [1] sẽ sống không quá ba tháng
"Bất quá cũng không tuyệt đối như vậy." Đông Phương Tố làm vẻ mặt thăm thẳm.
"Sư phụ, người còn có chuyện gì chưa nói cho ta?" Viên Chiêu Quân nghiêm mặt nói.
Đông Phương Tố cười, từ trên thân lấy ra một tờ giấy cho Viên Chiêu Quân, "Xem đi! Đây là Vân Du đại sư tính ra kết quả, cõi đời này sẽ có ba Thuần Dương nam tử trẻ tuổi, chỉ là phải xem số mệnh của ngươi ra sao, có lẽ ngươi có thể may mắn gặp gỡ những người này, không phải chết đây?"
Viên Chiêu Quân nửa tin nửa ngờ nhìn chữ trên tờ giấy, sửng sốt thật lâu, nở nụ cười, "Được rồi! Có hi vọng là được."
Thật ra thì đối với kết quả của Vân Du đại sư khiến Đông Phương Tố vui mừng, nhưng nếu đột