Chương 1098
Con rắn này, không phải ăn thì chính là ngủ.
Tiểu Cửu Nhi ăn vạ quấn quanh cổ tay nàng.
Cố Thanh Hy dứt khoát ném nó xuống mặt đất: “Nếu ngươi không cõng chúng ta qua đó, về sau cũng đừng quấn lấy ta nữa! Làm một con rắn hoang lang thang đi”.
“Vậy cô cho ta hai mươi con heo nướng nữa, nơi này thật sự rất lạnh, càng đi về phía trước càng lạnh, ta sắp cõng không nổi rồi”.
“Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được viên Long châu thứ sáu, đừng nói là hai mươi con, hai trăm con cũng không thành vấn đề, nhưng nếu không tìm được viên Long châu thứ sáu, dù là một con, ngươi cũng đừng mong được ăn”.
“Hào phóng vậy à?”
Tiểu Cửu Nhi tỏ vẻ không tin.
Chủ nhân càng ngày càng biết lừa dối.
Nhưng mà nghĩ đến tầm quan trọng của Long châu, cho dù Tiểu Cửu Nhi không cam lòng thế nào thì vẫn nhanh chóng biến thân.
Từ dáng vẻ nhỏ như cây đũa dần dần biến lớn, biến thành mười mét, hai mươi mét, năm mươi mét, hơn một trăm mét…
Cái đầu kia cũng từ một cái biến thành ba cái, sau đó biến thành sáu cái, cuối cùng biến thành chín cái đầu to lớn.
“A… quỷ…”
Hai thị vệ dẫn đường sợ hãi đến trắng bệch cả mặt, lộn nhào lăn xuống sườn núi.
Tiểu Cửu Nhi vẫy đuôi, trực tiếp cuốn bọn họ lên người.
“Quỷ gì chứ, ta chính là vua của các loài rắn, các
Cố Thanh Hy nhảy lên, bò trên lưng Tiểu Cửu Nhi, an ủi: “Yên tâm, đây là thú nuôi của ta, sẽ không ăn người, rất an toàn. Tiểu Cửu Nhi, đi!”
Hai thị vệ vẫn chưa bình tĩnh sau cơn hoảng sợ thì cơ thể to lớn của Tiểu Cửu Nhi đã đột nhiên tăng tốc, uốn lượn bò lên đỉnh núi tuyết.
“A… a… a…”
Hai thị vệ ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không dám mở mắt, trong lòng hoảng sợ khôn cùng.
Cố Thanh Hy kéo tay các nàng, ra hiệu các nàng bình tĩnh.
“Núi tuyết lớn như vậy, nếu như không có các ngươi dẫn đường thì sẽ rất dễ đi lạc”.
“Đi đi đi đi… đi sang trái, sau đó đi thẳng… đi thẳng đi thẳng… vậy là đến rồi”.
“Tiểu Cửu Nhi, tăng tốc độ lên nhanh nhất, ta muốn đến vùng đất cực Bắc trong thời gian ngắn nhất”.
“Xì xì…”
Tiểu Cửu Nhi bất mãn kháng nghị.
Hai tên lùn kia tiểu ướt lưng nó rồi.
“Ướt hả, không phải tắm một cái là sạch rồi sao, lải nhải cái gì”.
“Xì…”
Rắn lớn lao xuống, trong nháy mắt đã đi về phía trước không biết bao nhiêu mét.