Đám tôi tớ bưng năm bàn cờ Linh Lung đặt trước mặt Trạch Vương, Diệp Phong, Kỳ Thánh và hai vị tài tử của Triệu quốc.
Cố Thanh Hy lại ngồi đối diện với họ, lấy một đấu năm.
Cố Thanh Hy bĩu môi với Diệp Phong: “Tiểu Phong Phong, ván trước chúng ta ngang tay, hay là ván này hai ta cược một trận?”
Đôi môi mỏng lạnh lùng của Diệp Phong phun ra một câu: “Không có tiền”.
“Ta vừa thắng được kha khá từ trong tay tên ngốc Vương gia, ta đưa ngươi ít, hai ta lại…”
“Bốp…”
Trạch Vương đấm mạnh lên bàn cờ, đau đến hắn ta nhe răng trợn mắt.
“Cố Thanh Hy, miệng cô ăn nói cho sạch… sạch sẽ chút”.
“Sạch sạch sạch, sạch cái đầu nhà ngươi, duỗi thẳng lưỡi đi đã rồi hãy nói”.
Lồng ngực Trạch Vương phập phồng lên xuống, trên mặt gồ lên gân xanh, ai nấy đều có thể thấy được hắn ta vẫn đang phẫn nộ như thế nào.
Trạch Vương bị Cố Tam tiểu thư sỉ nhục như vậy, hắn ta có thể nhịn đến giờ đã rất giỏi rồi.
Nếu là họ, e rằng đã sớm bùng nổ.
Mã công công vội vàng bảo người dọn xong bàn cờ, lớn tiếng nói: “Trận thứ hai là thi đánh cờ, thời hạn là một nén nhang”.
Cố Thanh Hy cầm lấy một cây mía, cứ thế cắn, vừa ăn còn huýt sáo với hai vị tài tử đến từ Triệu quốc.
“Hai người các ngươi có muốn cược tiếp với ta không?”
Thường Chân, Thường Bình giật giật khóe miệng.
Người phụ nữ này là con ma bài bạc sao? Câu nào câu nấy đều nhắc đến chữ cược.
Ván vừa nãy họ thua, hại Dịch công tử chơi với nàng ta bảy ngày, trong lòng họ đã sớm cực kỳ áy náy rồi, sao còn dám cược.
Thường Chân lắc đầu, thành thật nói: “Tam tiểu thư, chúng ta tới để tham gia đại hội đấu văn, không phải đến đánh