“Cút”.
Từ lão tử tức đến nổ phổi: “Có nhục văn nhã, đúng là có nhục với văn nhã mà”.
Tỷ thí đã chính thức bắt đầu, mọi người đều nhìn về phía bàn cờ trước mặt.
Vừa nhìn, Thường Chân, Thường Bình, Trạch Vương và Diệp Phong đều kinh ngạc.
Bàn cờ trước mặt bất kể là quân đen hay quân trắng đều bị dồn đến đường cùng, hoàn toàn không có chỗ để hạ cờ.
Đây rõ ràng là một nước cờ thua.
Mọi người nhìn một lúc lâu cũng không biết nên đi như thế nào.
Kỳ Thánh vô cùng đắc ý nói: “Ván cờ Linh Lung cũng không dễ giải, nhóc con, cô nên cẩn thận đi”.
Cố Thanh Hy vừa cắn mía, vừa nhìn bàn cờ, phải công nhận rằng ván cờ này quả thật rất phức tạp.
Vì trong ván cờ còn chứa trận pháp Cửu Cung và trận Lưỡng Nghi Tam Tương, hơi sơ suất chút thôi sẽ bị đối phương nuốt hết.
A…
Đánh cờ chứ gì?
Ở thế kỷ hai mươi mốt, nàng chính là đại sư, bất kể là cờ vây hay cờ vua đều không nói chơi.
Vừa khéo ván cờ Linh Lung gì gì này chỉ bình thường thôi, máy tính nhà nàng đều có hệ thống, kiếp trước cũng không biết đã chơi bao nhiêu lần.
“Ta cầm quân trắng hay đen đây?”, nàng hỏi.
Mọi người đồng loạt cạn lời.
Nàng là chủ xị, đương nhiên cầm quân trắng rồi, câu hỏi ngu ngốc như vậy mà cũng hỏi được, Cố Thanh Hy biết đánh cờ thật không vậy?
“Quân trắng”, Thường Chân nói.
“Cảm ơn nha, vậy giờ đến lượt ta đi hay các ngươi đi?”
“…”
Dựa vào hai câu này, mọi người có mặt ở đây