Tốc độ viết của Cố Thanh Hy quá nhanh, viết xong bài này lại đến bài khác, bốn người còn lại lần lượt buồn bực ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Không biết trong đầu nàng đang muốn làm cái gì.
Đến Dạ Hoàng cũng nhìn ngây người.
Cố Thanh Hy viết thơ không cần nghĩ sao?
Tròng mắt Tiểu Lý Tử đảo vòng tròn, cúi người xuống nói: “Hoàng thượng, cho dù năm đó tiên thơ cũng không thể xuất thủ thành thơ, Cố tam tiểu thư rõ ràng đang cố ý làm loạn, nô tài cho rằng phải đọc thơ của cô ta lên cho mọi người cùng nghe”.
Dạ Hoàng hài lòng gật đầu.
Tiểu Lý Tử càng lúc càng hiểu ý của hắn ta.
Dạ Hoàng ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói: “Cố tam tiểu thư tốc độ nhanh như vậy, thiết nghĩ thơ viết ra cũng rất đẹp, chi bằng mọi người cùng nghe xem Cố tam tiểu thư viết thơ gì trước đi”.
Gần như tất cả mọi người đều đang chờ xem trò cười của nàng.
Thuận theo tiếng ngâm nga của thái giám, toàn trường im lặng không một tiếng động.
“Cây nho rượu ngon chén dạ quang, dục ẩm tỳ bà tức khắc giục.
Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về?”
Xôn xao…
Học viện hoàng gia rộng lớn vang lên tiếng gục ngã liên tiếp.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, đến bốn người đang múa bút cũng dừng lại nhìn về phía Cố Thanh Hy.
Một bao cỏ mà có thể viết ra bài thơ có lý tưởng hào hùng, túy ngọa sa trường quân mạc tiếu, cổ lai chinh chiến mấy người về như vậy sao?
Bọn họ nhất định là nghe nhầm rồi.
“Độc tại tha hương vi dị