Tiêu Vũ Hiên nuốt nước miếng, hỏi Liễu Nguyệt: “Nha đầu xấu xí thật sự là đồ ngốc sao?”
Liễu Nguyệt và Vu Huy ra sức lắc đầu.
Như vậy mà gọi là đồ ngốc thì thế nào mới gọi là thiên tài?
“Nhật chiếu hương lô sinh tử yên, dao khán bộc bố qua tiền xuyên.
Phi lưu trực hạ tam thiên chi, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên”.
Cố thừa tướng trợn tròn mắt, mãi lâu không thể lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thanh Hy vừa viết thơ vừa ngủ gật, vừa cảm thấy vô cùng lạ lẫm, vừa cảm thấy nàng lúc này quá giống với mẫu thân đã mất của nàng.
Sứ thần của Sở Quốc, Triệu Quốc và Hoa Quốc đều trợn mắt há mồm.
Thơ của Cố Thanh Hy đúng là thơ hay.
Mỗi một câu thơ của nàng đều có thể trở thành danh thơ thiên cổ, cho dù tiên thơ năm đó cũng không làm được, nàng thật sự là người phàm sao?
“Xuân hoa thu nguyệt hà thời liễu, vãng sự tri đa thiếu.
Tiểu lâu tạc dạ hựu đông phong, cổ quốc bất kham hồi thủ minh nguyệt trung.
Điêu lan ngọc thiết ứng do tại, chỉ thị chu nhan cải.
Vấn quân năng hữu kỷ đa sầu, kháp tự nhất giang xuân thủy hướng đông lưu”.
Trạch Vương mỗi lần nghe được một câu là lại lau mồ hôi một lần, vừa nãy bắt đầu nghe hạ nhân đọc thơ của nàng hắn ta còn vắt hết óc muốn liều một phen với nàng.
Nhưng càng nghe đọc thì hắn ta càng cảm thấy tâm như tro tàn.
Muốn cầm bút lên viết thơ tiếp nhưng trong đầu lại không ngừng văng vẳng từng câu từng câu thơ của nàng mà đám hạ nhân đang thao thao bất tuyệt.
Thơ của Cố Thanh Hy tuyệt đối trấn áp được hắn ta, khiến đầu óc hắn ta trống rỗng, không làm ra nổi bài thơ nào nữa, chỉ đành ngây người ra nhìn miệng của thái giám há ra rồi lại ngậm vào.
“Nhân sinh đắc ý tu tận hoan, mạc sử kim tôn không