Chương 217
Thiếu niên chống người, cắn răng đứng dậy, cơ thể gầy gò đứng thẳng tắp, lạnh lùng đối mặt với đám cao thủ kia.
“Chúng ta tìm nàng, không muốn chết thì mau cút đi!”, đám người áo đen chỉ về phía Cố Thanh Hy.
Thiếu niên không đáp, nhưng thân thể lại hệt như một khối đá đứng sừng sững ở đó.
Hắn ta không cần dùng ngôn ngữ nhưng vẫn tỏ rõ ý định của mình.
“Muốn chết?’
Một tên áo đen gầm lên, kế đó, đám người cầm chặt phương thiên họa kích trong tay, lao vọt về phía thiếu niên.
Tuyệt kỹ của thiếu niên vốn là Âm công, nhưng đàn đã bị Từ Tam Nương hủy, thế nên hiện tại chỉ có thể liều mạng với đám người này.
Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ vang lên tiếng đánh nhau, dọa không ít dân chúng ở gần đó hoảng sợ, không dám mở cửa ra ngoài.
Máu văng tung tóe, những đoạn chân, tay cụt liên tục văng lên không.
Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn không dứt.
Tóc của thiếu niên không biết do mồ hôi hay do máu thấm ướt, bết dính, gần như có thể xoắn ra nước.
Trên người hắn ta cũng có không ít vết thương, máu tươi từ đó tuôn ra.
Rõ ràng là không gắng gượng nổi nữa, nhưng hắn ta vẫn cố hết sức bảo vệ Cố Thanh Hy, tìm cách phá vòng vây.
“Đuổi theo…”
“Má nó, ta biết ngay là có người gây bất lợi cho ngươi, may mà ta quay lại”.
Cách đó không xa, không biết từ lúc nào, Tiêu Vũ Hiên đã xuất hiện. Thấy cảnh tượng thiếu niên liều mạng bảo vệ Cố Thanh Hy, sắc mặt hắn ta thoáng thay đổi.
Kế đó, hắn ta vung quạt đen lên, gia nhập chiến trường, vì lẽ đó, thiếu niên mới được giảm bớt áp lực phần
Khó khăn lắm mới đánh lui một tốp sát thủ, chỉ trong chốc lát đã có tốp khác xông lên.
Suốt cả đêm, không biết bọn họ đã phải xông ra bao nhiêu vòng vây.
Tiêu Vũ Hiên ra tay không chút kiêng nể, còn thiếu niên thì bất kể có bị chém bao nhiêu đao, hắn ta vẫn nương tay, không có ý giết người, chỉ đánh bị thương mà thôi.
Tiêu Vũ Hiên tức giận mắng: “Đám người này không phải loại lương thiện gì, chúng muốn giết chúng ta, ngươi cứ nhường nhịn như vậy là muốn bọn họ chém chết chúng ta à?”
Thiếu niên không đáp, có điều, ngoại trừ người của thất quỷ Âm Sơn, những kẻ đã làm ra tội ác tày trời, thì hắn ta không sát hại bất kỳ ai khác.
Tiêu Vũ Hiên tức đến mức bùng nổ.
Trên người thiếu niên và Tiêu Vũ Hiên đều có vô số vết thương, trái lại, Cố Thanh Hy vẫn yên ấm, không mất một sợi lông.
Một đêm rồi lại một đêm liều mình bảo vệ khiến Cố Thanh Hy bắt đầu xúc động.
Ngay khi một tốp sát thủ khác xông đến, đôi tay xinh đẹp của nàng duỗi ra, mấy chục cây châm bỗng lao vọt ra, mỗi một châm đều bắn thẳng vào huyệt tử của kẻ địch, không lệch một phân.
“Rầm rầm rầm…”
Sát thủ liên tiếp ngã xuống.
Tiêu Vũ Hiên trợn trừng mắt.
“Má nó, ngươi đã có bản lĩnh như vậy, sao bây giờ mới ra tay hả?”