Chương 218
Cố Thanh Hy chớp mắt tỏ vẻ vô tội: “Là do các ngươi cứ lôi ta chạy, coi ta là một cô gái yếu ớt không có lực đánh trả, thế nên ta mới thỏa mãn chủ nghĩa đàn ông của các người đó chứ!”
“…”
Tiêu Vũ Hiên tức đến phát rồ.
Sắc mặt thiếu niên cũng không mấy gì tốt.
Hóa ra bọn họ lãnh nhiều đao như vậy là uổng công.
Ngay lập tức, lại có một tốp người vây quanh bọn họ. Đôi mắt lạnh lùng của Cố Thanh Hy híp lại, nhếch mép cười lạnh: “Nhân vật chính lên sân khấu rồi”.
Ngay khi Tiêu Vũ Hiên và thiếu niên ngẩng đầu lên, toàn bộ đều sững sờ.
Con ngươi trong vắt và lạnh lùng của thiếu niên co lại, hô hấp dồn dập, thân thể đã có chút phát run.
Cố Thanh Hy đã nhìn ra hắn ta sợ hãi đám người này.
Tiêu Vũ Hiên nói một cách nặng nề: “Khô Lâu Diện, các ngươi là người của Ma Tộc thập nhị kỳ?”
Ma tộc?
A, Ma tộc ở thế giới võ hiệp ư?
Cố Thanh Hy chăm chú dò xét đối phương.
Nàng phát hiện đối phương có khoảng sáu người, trong tay mỗi người cầm một lá cờ hoa, toàn bộ mặc áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ đầu lâu.
Người cầm đầu là một thanh niên còn khá trẻ, hắn ta không đeo mặt nạ, vẻ ngoài tuấn tú, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên tia tàn nhẫn và âm u, khiến người ta có cảm giác không thể nào thích nổi.
Những người này bình tĩnh đến nỗi không nghe thấy hơi thở, hoàn toàn không khác gì người bình thường.
Nhưng bọn họ biết rất rõ, càng là như thế, chứng tỏ võ công của đám
Tiêu Vũ Hiên thu lại thái độ bỡn cợt thường ngày, kéo Cố Thanh Hy ra sau lưng: “Nha đầu xấu xí, cô mau chạy đi, chạy về phủ Dạ Vương hoặc học viện Hoàng Gia đều được, nhớ kỹ, không được ngừng nghỉ dù chỉ là một khắc, càng nhanh càng tốt”.
Cố Thanh Hy bĩu môi nhìn về phương xa: “Khắp nơi đều là cung thủ, ta sợ chỉ cần động đậy một chút thì sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ”.
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn thì thấy trên nóc nhà đã đầy cung thủ, mỗi người đều đang kéo căng dây cung, chỉ cần bọn họ dám có hành động thì hàng vạn mũi tên sẽ đồng loạt lao đến.
Tim hắn ta bỗng chùng xuống.
“Vị thiếu hiệp kia, nếu ta ngăn cản bọn họ thì ngươi có đưa nàng đi được không?”
Thiếu niên lắc đầu: “Chỉ cần bị bọn họ để mắt thì bất kể có đi đến chân trời góc biển cũng đừng mong trốn thoát”.
“Còn chưa đánh đâu, ngươi cổ vũ sĩ khí địch làm gì?”, Tiêu Vũ Hiên bĩu môi.
Giang Húc – người của Ma tộc – nhếch mép cười, nói với vẻ âm u: “Hắn nói không sai, chỉ cần rơi vào tầm ngắm của chúng ta, thì dù kẻ đó có mọc 100 đôi cánh cũng không bay được, hắn chỉ có thể kéo dài hơi tàn, sống dưới cái bóng của Thập Nhị Hoa Kỳ”.
“Có ý gì?”, Tiêu Vũ Hiên sững sờ.
Cố Thanh Hy đã lờ mờ đoán được, nhưng nàng không mở miệng nói.