Cùng lắm hắn chỉ lén chợp mắt một lúc, còn nàng thì ngủ phát ra cả tiếng ngáy.
Cố Thanh Hy sửa lại với lý do đầy đủ: “Phu tử ngài hiểu lầm rồi, học viện Hoàng Gia là nơi thế nào, ta nằm mơ cũng muốn đến, làm sao dám ngủ gật, vừa nãy ta đang nghiền ngẫm suy nghĩ bài giảng của thầy”.
“Hỗn xược, cô ngủ trên giảng đường, cô còn lý sự.
Vậy cô nói xem, vừa nãy ta giảng đến đâu rồi?”
Cố Thanh Hy nghiêng đầu, liếc nhìn Tiêu Vũ Hiên, nháy mắt ra ý cho hắn ta.
Tiêu Vũ Hiên dùng sách che, thấp giọng nói: “Chuột bỏ đi”.
Chuột bỏ đi? Chuột? Cái quỷ gì vậy?
Nàng chớp mắt ra ý không hiểu.
“Chuột bỏ đi, chuột bỏ đi rồi”.
Nghe xong, Cố Thanh Hy liền ngẩn người.
Giảng bài lung tung lộn xộn gì vậy.
“Cố Thanh Hy, Tiêu Vũ Hiên, hai ngươi hếch mắt cau mày với nhau làm gì?”
“Phu tử, đêm qua ta không ngủ ngon, hôm nay mắt không tốt lắm, nó cứ giật mãi, ta cũng không có cách nào”, Tiêu Vũ Hiên giải thích nói.
Các học trò trong học đường đều phá lên cười.
Hai người này ngồi cùng một bàn, đúng là một công tử bột, một kẻ vô dụng, vừa hay thành một đôi.
Cố Sơ Lan cười kiêu ngạo.
Muội muội này của nàng ta có bao nhiêu học vấn, nàng ta rõ hơn ai hết, nàng ta cũng đang đợi xem trò cười.
“Cố Thanh Hy, cô còn không mau trả lời, vừa nãy ta giảng đến đâu rồi”.
“Chuột bỏ đi rồi”, Cố Thanh Hy trả lời bất chấp, chỉ mong Tiêu Vũ Hiên có thể đáng tin một chút.
“Ha ha ha…”
Tất cả mọi người ôm bụng cười lớn, suýt nữa cười đến đau cả sườn.
Cố Thanh Hy cúi mặt, không vui trừng mắt với Tiêu