Trạch Vương càng khịt mũi coi thường.
Đời này việc đúng đắn nhất hắn ta làm là hủy hôn với cô ta, bằng không hôm nay hắn ta sẽ rất mất mặt.
Vì không ai nghĩ rằng Cố Thanh Hy lại đọc được ra từng câu từng chữ.
“Kìa nếp trĩu đầu, kìa mạ tẻ vừa lên.
Chậm chậm cất bước qua, trong lòng xao xuyến.
Người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm.
Hỏi trời xanh xa thẳm kia, kẻ nào đã khiến ra như vậy?”
Ồ…
Trong lớp học xôn xao.
Cô ta…cô ta sao có thể đọc ra được?
‘Thử Ly’ không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao? Bọn họ cũng chỉ biết nửa đầu của nó.
Từ lão tử kinh ngạc đến ngây ra.
Cố Sơ Lan cùng Cố Sơ Vân và những người khác cũng ngạc nhiên.
Trạch Vương không dám tin nhìn Cố Thanh Hy.
Ngay cả tay cầm sách của Thượng Quan Sở ở bên cạnh Từ phu tử cũng khẽ run, kinh ngạc ngẩng đầu, đôi mắt cực đẹp nhìn về phía Cố Thanh Hy như đang đánh giá.
Hay cho câu người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm.
Nàng ta…sao lại biết ‘Thử Ly’?
“Kìa nếp trĩu đầu, kìa lúa tẻ trổ đòng.
Chậm chậm cất bước qua, trong lòng như say.
Người hiểu ta, nói lòng ta ưu sầu, người không hiểu ta, nói ta đang tìm kiếm.
Hỏi trời xanh xa thẳm kia, kẻ nào đã khiến ta như vậy?”
Ánh mắt kỳ lạ của mọi người khiến da đầu Cố Thanh Hy tê dại.
Lẽ nào không phải ‘Thử