Bốn mắt nhìn nhau, một người mang khăn che mặt, còn người kia đeo mặt nạ quỷ.
Bọn họ không thể nhìn rõ khuôn mặt của nhau, nhưng cả hai đều có một chút gì đó dò hỏi trong ánh mắt của mình.
Cố Thanh Hy tháo mặt nạ quỷ của đối phương ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thật là một mỹ nam hào hoa phong nhã tuyệt thế vô song, lông mày lưỡi mác, mắt như hàn tinh, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo như chạm khắc, không có chút tì vết nào, giống như tác phẩm kiệt xuất nhất của thượng đế.
Không biết có phải bởi vì bị thương nặng nên sắc mặt hắn có chút tái nhợt hay không, nhưng dù vậy, toàn thân người này vẫn toát ra vẻ bá khí coi thường thiên hạ cùng phong thái tôn quý tao nhã.
Trái tim Cố Thanh Hy bỗng nhiên đập nhanh hơn, là nam nhân nhưng lại có dáng vẻ như thế này thực sự là yêu nghiệt.
Dạ Mặc Uyên có chút tự hào khi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nàng, nhưng nữ nhân trước mặt lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào đôi chân tàn phế kia, câu nói tiếp theo khiến Dạ Mặc Uyên sững sờ, sau đó lửa giận nổi lên bừng bừng, hận không thể bóp chết nàng.
“Cứ tưởng là vương giả, ai ngờ lại là đồng nát.
Thật đáng tiếc cho khuôn mặt này, thôi vậy, ai bảo ta là một người cuồng nhan sắc chứ, miễn cưỡng chịu đựng thôi”.
“Cô có biết ta là ai không?”, Dạ Mặc Uyên nghiến răng nói, mang theo ý tứ đe dọa.
Không biết có phải Cố Thanh Hy cố ý phớt lờ sự cảnh cáo trong lời nói của đối phương hay không, ánh mắt mang theo ý cười: “Biết chứ, công cụ giải độc của ta, yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng yêu thương ngươi”.
…
Tim của hai người áo đen kia như muốn nhảy ra ngoài, lại nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng, trong lòng dần dần dấy lên một dự cảm đáng sợ.
Không phải nữ nhân này bị bỏ thuốc rồi muốn dùng chủ tử của bọn họ làm