Một đêm nhẹ nhàng tuyệt đẹp.
Dạ Mặc Uyên tức đến mức gân xanh nổi cuồn cuộn.
Khốn kiếp, hắn đường đường là chiến thần, vậy mà lại bị một nữ nhân không rõ lai lịch cưỡng hiếp.
Đáng hận nhất chính là nàng sung sướng một mình, còn “huynh đệ” của hắn lại rất cực khổ, tà hoả bị nàng trêu đùa đến nỗi tiến thoái lưỡng nan, đau đến mức không chịu nổi, nhưng nữ nhân này lại không quan tâm đến cảm giác của hắn chút nào.
Cố Thanh Hy mệt mỏi đến mức toàn thân mềm nhũn.
Nàng kéo một bộ quần áo đắp lên người cho Dạ Mặc Uyên, nhìn Dạ Mặc Uyên đang cố gắng kìm nén cơn tức giận, nàng lắc đầu nhận xét: “Kỹ thuật quá kém, cần phải cải thiện”.
“Ta phải lột da, xé xương, ăn thịt cô, khiến cô chết không có chỗ chôn thân”.
Một tiếng gầm giận dữ vang lên, chim muông dã thú đều giật mình bỏ đi, hai người mặc đồ đen cũng rùng mình, chủ tử của bọn họ thực sự tức giận rồi.
Cố Thanh Hy xoa xoa hai tai đang ù đi vì chấn động, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Người đàn ông này, toàn thân toát ra khí chất vương giả, thoạt nhìn chắc chắn không phải người tầm thường, không phải nàng chọc phải nhân vật lớn rồi đấy chứ.
Thôi bỏ đi, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Cố Thanh Hy không chần chừ gì nữa, vội vàng bỏ đi, bước được vài bước nàng đột nhiên lùi người lại, lấy vết máu trên người Dạ Mặc Uyên viết viết vẽ vẽ nguệch ngoạc gì đó lên một bộ quần áo sạch khác, một lúc sau, nàng ném bộ quần áo đó trước mặt hắn.
“Ngươi bị nhiễm Hàn độc, làm theo phương pháp này, mặc dù không thể diệt trừ triệt để chất độc, nhưng ít nhất mỗi tháng sẽ không đau đớn như vậy.
Phương thuốc đưa cho ngươi đấy, chúng ta xem như không ai nợ ai, sau này đừng tìm ta, cho dù ngươi có đi tìm, ta có đứng trước mặt ngươi thì ngươi cũng chẳng nhìn ra ta có bao nhiêu phần giống trước đây”.
Chết lặng…
Nhìn theo bóng lưng lặn mất tăm hơi kia.
Mọi người