Chương 350
“Ngươi nói xem cỏ Địa Ngục có khả năng ở trên người bọn họ không? Hoặc là bọn họ có biết cỏ Địa Ngục đang ở đâu không?”
Cố Thanh Hy đang chống cằm bỗng hạ tay xuống, huýt sáo: “Đi, chúng ta đi lấp đầy bụng”.
“Chủ tử, chỉ có mười lăm đồng, e rằng không đủ lấp bụng”.
Cố Thanh Hy nhắm mắt, lần mò nhẫn không gian một hồi, tìm được một thỏi bạc vụn nhỏ nhất, nhưng cũng đủ mười lượng bạc.
Nàng lập tức ném nó cho Phù Quang: “Tìm một quầy hàng đổi mười lượng bạc thành bạc vụn một lượng”.
Phù Quang ngạc nhiên há hốc miệng.
Sao hắn ta lại quên mất nhẫn không gian của chủ tử, nàng cất giấu không ít bạc ở trong đó.
Hắn ta cúi đầu nhìn mười lăm đồng ít đến đáng thương trong tay mình, phát hiện mình bị chủ tử lừa rồi.
Với tài lực của chủ tử, bọn họ hoàn toàn không cần phải xin ăn, cũng không cần tìm việc vặt kiếm tiền nuôi miệng.
Phù Quang ấm ức nhìn về phía Cố Thanh Hy, bĩu môi: “Chủ tử, người thật là quá đáng, đến ta cũng lừa”.
“Mười lăm đồng cũng là tiền, kiếm tiền không dễ dàng, hiếm khi có người muốn thưởng cho chúng ta, sao chúng ta lại từ chối? Tên nhóc ngươi không hiểu về tiền bạc”.
“…”
Nàng tiện tay là tặng người ta mấy chục vạn lượng bạc, ở Vô Ưu Quan vung tay là ném ra nghìn vàng.
Sao không thấy nàng đau lòng?
Mặc dù kháng nghị, nhưng Phù Quang vẫn đổi mười lượng bạc thành bạc vụn một lượng, sau đó mới đi theo Cố Thanh Hy vào khách điếm Bình An.
Bên ngoài khách điếm, tiểu nhị ngăn bọn họ lại, khinh bỉ nhìn
“Ăn mày ở đâu ra đây, có biết đây là đâu không? Xem bảng hiệu chưa? Khách điếm Bình An đấy. Ở đây không chỉ là khách điếm, mà còn là tửu lầu, ba người các ngươi ăn nổi không, ở nổi không?”
Cố Thanh Hy lặng lẽ nhìn quanh khách điếm.
Lúc này không phải thời gian dùng bữa, người trong khách điếm không nhiều, chỉ có lác đác vài bàn khách.
Giống như dự liệu của nàng, những cao thủ thần bí vừa vào trong đều không dùng bữa ở sảnh chính, cũng không biết đang nấp ở xó xỉnh nào bàn bạc chính sự.
Phù Quang đưa một lượng bạc ở trong tay ra.
Vẻ mặt của tiểu nhị vẫn khinh thường.
“Chỉ có một lượng bạc mà ba người các ngươi muốn ăn cơm ở đây? Thức ăn chỗ bọn ta đắt lắm, một món ăn thôi đã là một lượng bạc rồi”.
“Ba bát mì Dương Xuân thịt bò”, Cố Thanh Hy nói một cách đơn giản dứt khoát.
“Đi chỗ khác, đừng chắn đường ta mời gọi khách quý”.
Cố Thanh Hy nhếch lên nụ cười lạnh lùng giễu cợt.
“Khách điếm Bình An nổi tiếng khắp trấn Thanh Hồng hóa ra là một khách điếm nịnh nọt người giàu”.
“Ai nịnh nọt người giàu? Các ngươi chỉ có một lượng bạc, ăn nổi mì Dương Xuân thịt bò không? Mau cút đi”.
“Ừ, không phải ở đó viết mì Dương Xuân thịt bò ba bát một lượng sao?”