Chương 351
Tiểu nhị quay đầu lại, nhất thời sững sờ.
Quả thật trong khách điếm có mỳ Dương Xuân thịt bò ba bát một lượng, nhưng người có thể đến đây ăn cơm, ai lại gọi một bát mì Dương Xuân chứ?
“Nếu hôm nay ngươi không cho bọn ta vào, ba người bọn ta sẽ đi khắp nơi loan tin khách điếm Bình An các ngươi chỉ biết nịnh bợ người giàu, xem thường ăn mày bọn ta”.
Cố Thanh Hy đe dọa, dứt khoát ngồi xuống cửa, ngăn tất cả khách muốn vào khách điếm, trông như một người phụ nữ đanh đá.
“Đứng lên, cô đứng dậy cho ta, muốn khóc lóc thì đi chỗ khác”.
“Khách điếm Bình An khinh khách, khách điếm Bình An xem thường người khác, khinh rẻ ăn mày”.
Giọng nàng rất lớn, vừa hét lên như vậy thì có không ít người bị thu hút tới, ai cũng bàn tán xôn xao.
Cố Thanh Hy cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt, ấm ức kể lể với người dân đứng xem: “Ba người tỷ đệ bọn ta đi xin ăn khắp nơi, khó khăn lắm mới xin được một lượng bạc, muốn vào ăn bát mì Dương Xuân thì lại bị đánh đuổi. Đệ đệ đáng thương của ta bị bệnh nan y, không còn sống được lâu, tâm nguyện lớn nhất đời này của nó chỉ là được ăn một bát mì Dương Xuân nóng hổi của khách điếm Bình An”.
Nàng vừa nói vừa đau lòng vỗ vai Diệp Phong.
Diệp Phong cạn lời.
Nàng diễn kịch sao không tìm Phù Quang, tìm hắn ta làm gì?
“Xem đi, đệ đệ của ta sợ đến mức sững người rồi. Chẳng lẽ ăn mày bọn ta đáng bị khinh rẻ như thế sao? Bọn ta cũng không phải ăn mì không trả tiền”.
Vì sợ bị người khác nhận ra, Diệp Phong và Phù Quang đều bôi một chút bùn
Lúc này, Diệp Phong sầm mặt im lặng không nói, mọi người tưởng rằng hắn ta thật sự bị dọa sợ ngây người.
Ai ai cũng chỉ trích tiểu nhị.
“Bình thường các ngươi đã vênh váo coi thường người nghèo, không ngờ các ngươi lại quá đáng như vậy, đến một người bệnh nan y, không còn sống lâu nữa mà cũng ức hiếp. Các ngươi quá ác độc”.
Nghe đến mấy chữ bệnh nan y không còn sống lâu nữa, cơ mặt xưa nay lạnh lùng của Diệp Phong cũng không khỏi giật giật.
“Đúng vậy, nhìn ba người họ một người bệnh hấp hối, một người què một chân, một người trông ngốc nghếch, các ngươi cũng nhẫn tâm đánh đuổi bọn họ. Nếu các ngươi dám đuổi bọn họ, sau này bọn ta cũng sẽ không đến khách điếm Bình An ăn uống ngủ nghỉ nữa”.
Diệp Phong: “…”
Phù Quang: “…”
Người dân mỗi người một câu, tiểu nhị không biết làm sao, ông chủ đi qua xin lỗi cũng không ích gì.
Thấy sự việc càng lúc càng lớn, một người đàn ông cường tráng đi ra từ phòng số một chữ Thiên trên lầu hai khách điếm.
Người đàn ông vừa đến đã quát: “La hét cái gì, còn la hét nữa coi chừng ta vặn cổ các ngươi”.
“Vâng vâng vâng, không la hét nữa, không la hét nữa”, ông chủ lau mồ hôi, liên tục xin lỗi.
Làm ăn nhiều năm như vậy, ông ta vẫn có chút khả năng phân biệt.