Chương 427
“Vâng”, Li Lạc là thủ lĩnh ám vệ bên cạnh Dạ Mặc Uyên, so với Thanh Phong Giáng Tuyết võ công chỉ cao hơn không thấp, là một trong những ám vệ hắn coi trọng nhất.
“Chủ tử, người của chúng ta đã công phá tới đỉnh núi thứ năm, hiện tại đang áp sát tới đỉnh thứ sáu, quân lính Ma tộc tan rã, Lan kỳ chủ cũng bị mấy người thuộc hạ bao vây chặt chẽ”.
“Chủ từ, đã cứu được Diệp bà bà”.
Khi tin vui liên tục được báo đến thì một tin xấu cũng ập tới.
“Chủ tử, không biết vì sao ma chủ lại đến phân bộ Lan kỳ, trước mắt đang ở vùng phụ cận núi Vọng Hồn”.
Một câu nói lập tức khiến bầu không khí tại khách điếm trở nên nặng nề hơn một chút.
Nếu như Ma chủ không tới, dù cho võ công của Lan kỳ chủ cao cường tới đâu thì việc bắt được ông ta cũng chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Nhưng Ma chủ đã tới thì mọi thứ càng trở nên phức tạp rồi.
Điều quan trọng nhất là trong trận chiến với phân bộ Lan kỳ này, Thiên Phần tộc chắc chắn sẽ chen chân vào, và đối thủ lớn nhất của họ sẽ là Thiên Phần tộc.
“Tốc chiến tốc thắng, lấy được đầu của Lan kỳ chủ sau đó dẫn dụ Ma chủ ra ngoài”.
Tô Mộc đột nhiên ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc: “Ngươi điên rồi sao? Người đến lần này rất có khả năng là thiếu tộc chủ của Thiên Phần tộc. Ngươi muốn dùng sức một người chống lại cả thiếu tộc chủ Thiên Phần cùng Ma chủ, ngươi nghĩ rằng mình có cơ hội chiến thắng không? Ma chủ giao lại cho ta, ngươi chuyên tâm đối phó với Thiên Phần tộc đi”.
“Không kịp nữa rồi”, cặp mắt hung ác nham hiểm của Dạ Mặc Uyên nhìn về phía tây nam, nơi có hai hơi thở ác liệt từ xa tới gần đang cấp tốc lao thẳng về phía này.
Nếu hắn đoán
Dạ Mặc Uyên vừa kêu người đẩy hắn ra ngoài vừa nói: “Nếu ngươi muốn giúp ta thì hãy thay ta tìm được Cố Thanh Hy”.
“Ta thấy người phụ nữ đó rất tinh ranh, ngươi lại điều động nhiều thuộc hạ đi tìm nàng ta như vậy nàng ta ắt sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Điều ngươi nên nghĩ bây giờ là bản thân mình”.
“Trước khi tìm được nàng ấy ta chưa thể yên lòng”.
Nội tâm Tô Mộc tràn đầy ý kháng cự nhưng hắn cũng biết Dạ Mặc Uyên có hận thù chồng chất với Thiên Phần tộc, khó có thể đảm bảo người của Thiên Phần tộc sẽ không phân thành hai đường, một đường sẽ truy đuổi Cố Thanh Hy.
Hắn chỉ bất lực thở dài: “Được rồi được rồi, ta đi tìm nàng ta. Nhưng ngươi thực sự muốn giữ lại đứa bé đó sao?”
Nhắc đến chuyện đứa bé, Tô Mộc cùng Dạ Mặc Uyên đều có chút lo âu.
Con ngươi lạnh băng của Dạ Mặc Uyên nhóm lên một ngọn lửa nhỏ: “Ngươi nói nhảm nhiều quá rồi đó”.
“Được, ta không nói nhảm nữa, bây giờ ta sẽ đi tìm nàng ta ngay, ngươi tự mình cầu phúc đi, hy vọng khi ta trở về không phải dọn xác cho ngươi”.
Một tia sáng xanh xẹt qua Tô Mộc đã rời đi với tốc độ không thể tin được, như thể đã biến mất khỏi không gian vậy.
Bên ngoài khách điếm, Dạ Mặc Uyên nắm trong tay cây tiêu ngọc trắng, bàn tay trắng nõn thon dài lười biếng đảo xoay.
Kẻ địch lớn mạnh ập đến nhưng hắn chẳng hề cảm thấy căng thẳng ngược lại còn có một loại an nhàn thanh nhã.