“Sao không phải chứ? Mặc dù ta không đàn hay bằng mọi người, nhưng ta cũng rất dụng tâm, đúng không Tiểu Hiên Hiên”.
Tiêu Vũ Hiên trừng mắt lườm nàng, từ chối trả lời câu hỏi này.
Hắn ta sợ mất mặt.
Tất cả mọi người đều nhìn Cố Thanh Hy như một kẻ ngốc.
Trước đó, có người đồn rằng Cố gia tam tiểu như cầm kỳ thi hoạ đều không biết gì cả, thực sự là đồ ngốc vô dụng nhất Dạ Quốc.
Trải qua chuyện bài thơ ‘Thử Ly’ lúc sáng, vốn dĩ bọn họ có chút không tin, nhưng bây giờ xem ra, bọn họ vẫn là hơi đề cao tam tiểu thư rồi.
Cô ta chính là một đồ ngốc vô dụng, cũng không biết cô ta lấy được thơ cổ ‘Thử Ly’ ở đâu nữa.
“Phu tử, ngài thấy ta đàn có hay không?”, Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt nhỏ linh động.
Thượng Quan phu tử cười tao nhã, khen ngợi: “Cố tam tiểu thư đàn rất hay, từ khúc cô vừa đàn, luyện tiếp năm mươi lần đi”.
Nụ cười của Cố Thanh Hy đông cứng lại.
“Năm…năm mươi lần? Phu…phu tử, ngài đang nói đùa sao?”
“Tam tiểu thư siêng năng, ham học hỏi, từ khúc ta chưa từng dạy vẫn có thể đàn thuận buồm xuôi gió, rất đáng khen ngợi.
Từ khúc của tam tiểu thư đáng được mọi người trong học viện thưởng thức, cũng để mọi người noi gương tam tiểu thư chăm chỉ học tập”.
Khoé miệng Cố Thanh Hy co giật.
Nàng rút lại những gì đã nói trước đó.
Người đàn ông này không đẹp trai chút nào, còn rất nham hiểm.
Gì mà siêng năng chăm học, rõ ràng là đang chỉnh nàng.
“Phu tử, năm mươi lần này thực sự là không cần đâu, ta thấy người trong