“Thi đấu trong vòng chung kết này gồm có cầm, kỳ, thi, hoạ, thư.
Cầm vừa nãy ta đã nói rồi, bây giờ sẽ nói đến kỳ”.
Thượng Quan phu tử nhìn ra, người hầu hiểu ý, lập tức cất cây đàn trên bàn của mọi người, sắp đặt một bàn cờ mới.
“Chỉ có hai loại bàn cờ, một là phòng ngự, hai là tấn công.
Lần trước ta đã giảng những gì nên giảng rồi nên giờ sẽ không nhắc lại thêm nữa.
Đối thủ lớn nhất lần này của mọi người là kỳ thánh, kỳ thánh giỏi tấn công, những nước cờ của hắn đều khiến đối phương không biết phản chiêu thế nào, ta sẽ dạy mọi người vài chiêu phá vỡ nước cờ của hắn…”
Cố Thanh Hy lại buồn ngủ rồi.
Mấy lời lải nhải này, một câu nàng cũng không muốn nghe.
“Cố Thanh Hy…”
“Hả…tan học rồi sao?”
“Hahaha…”
“Cố tam tiểu thư đến đây để làm trò cười sao? Ngủ gật cả ngày”.
Đừng nói là mọi người đang cười nhạo nàng, ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng không thể chịu đựng được nữa.
Hắn ta từng gặp rất nhiều người không đáng tin, nhưng chưa gặp ai không đáng tin đến mức này.
“Vẫn chưa tan học à…”, Cố Thanh Hy lẩm bẩm, tại sao buổi chiều lại trôi qua lâu như vậy.
“Cố tam tiểu thư đi học có thể ngủ gật, chắc hẳn là đã thành thạo tất cả các nước cờ ta vừa dạy rồi, chi bằng mời Cố tam tiểu thư làm mẫu cho mọi người xem thử”.
Chết tiệt…
Sao lại là mình?
Cố Thanh Hy phản đối: “Phu tử, hôm nay ta mới đến học buổi đầu tiên, những tiết trước ngài dạy ta