Điều quan trọng nhất là, nàng vừa ra đời, tiên hoàn đã chỉ định nàng cho Trạch Vương, trở thành Trạch Vương phi nội định.
Những người con thứ kia vì muốn gả cho Trạch Vương nên đã gài bẫy hãm hại nàng có gian tình với người ngoài, muốn hủy hoại thanh danh của nàng.
Tại sao nguyên chủ lại chết thì Cố Thanh Hy không nhớ rõ, chỉ biết là bản thân đã mượn xác hoàn hồn.
Cố Thanh Hy trợn trắng mắt tức giận, nhịn không được mắng mỏ.
Tiên hoàng ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm hay sao lại đi ghép đôi loạn xạ thế này.
Đã nói Cố Thanh Hy là xú nữ rồi, nàng muốn xem thử bản thân thực sự xấu đến mức nào.
Vén tấm màn che mặt rồi nhìn xuống dòng nước trong vắt, Cố Thanh Hy suýt chút nữa muốn ói.
“Đệt, như này cũng xấu quá mức rồi đó”.
Khuôn mặt của nàng đầy mụn mủ và vết rỗ, giống như đồi núi, hầu như không có một chỗ nào còn nguyên vẹn, vừa gớm ghiếc vừa đáng sợ.
Có lẽ là da mặt quá mức xấu xí nên nguyên chủ thoa rất nhiều phấn, thoa nhiều đến nỗi trông chẳng khác gì Bạch vô thường cả.
Cố Thanh Hy khóc không ra nước mắt.
Với một khuôn mặt như vậy, ai có thể đối xử đàng hoàng với nàng chứ.
Sờ khuôn mặt xấu xí của mình, khóe môi mỏng lạnh của Cố Thanh Hy bỗng nở một nụ cười có chút ngả ngớn lại ngông cuồng.
Hóa ra là vì trúng độc, ha…
Bắt nạt, sỉ nhục, đánh đập, hại nàng đều sẽ bị nàng đòi lại gấp trăm ngàn lần.
Kể từ hôm nay, Cố Thanh Hy sẽ không bao giờ còn là Cố Thanh Hy chỉ biết mặc người ức hiếp kia nữa.
Khi trở về phủ thì đã gần