Phạt nàng thì thôi đi, lại còn tìm người giám sát nữa.
Sắc mặt Tiêu Vũ Hiên ngày càng đen.
Tiếng đàn của Cố Thanh Hy là dành cho người nghe ư? Nghe hết năm mươi lần chắc chắn kiểu gì hắn cũng thất khiếu chảy máu chết.
Người trong học viện đang muốn ở lại xem náo nhiệt, nhưng tiếng đàn của Cố Thanh Hy thật sự quá chói tai, bọn họ nghe đến nỗi tai bắt đầu ù ù cả lên, thật sự không dám ở lại nữa nên đều tản ra chạy mất.
Tiêu Vũ Hiên cầm hai chiếc nút, trực tiếp nhét vào lỗ tai, ngậm miệng bĩu môi.
“Boong boong boong…”
Trong học viện Hoàng Gia vang lên tiếng đàn chói tai, khiến cả bọn thị vệ cũng không nhịn được muốn rời khỏi nơi chấp hành nhiệm vụ của mình.
Chói tai.
Thật sự quá chói tai.
Trong một căn phòng thanh nhã của học viện Hoàng Gia.
Dạ Mặc Uyên đã xem hết tất cả những gì diễn ra chiều nay, bất giác nảy sinh cảm giác tò mò với Cố Thanh Hy.
Nữ nhân này là đồ ngốc thật, hay chỉ giả heo ăn thịt hổ?
Đồ ngốc mà cũng biết thơ cổ ‘Thử Ly’ ư?
Thượng Quan Sở…
Hôm nay tất cả những gì hắn ta làm với Cố Thanh Hy hoàn toàn trái ngược với tính cách không ham quyền thế, nghĩa khí không sờn của hắn ta trước kia.
Hay là, Thượng Quan Sở cũng cảm thấy hứng thú với Cố Thanh Hy.
Dạ Mặc Uyên ngẩng đầu lên, thấy trời chiều đã xuống núi, đôi môi mỏng thản nhiên thốt ra một chữ: “Đi”.
Thanh Phong hiểu ý, đẩy xe lăn rời khỏi