Ngày đầu tiên đi học, cảm giác thật sự không tốt một chút nào, bị phạt từ sáng đến chiều tối, chắc chẳng có ai ngoài nàng.
Nàng chống cằm, lại bắt đầu nhớ tới chuyện được liệu và bạc.
Nay nàng đã biết phải làm sao để có tám vạn hai, nhưng hai vị thuốc kia, nàng lại không biết phải đi đâu tìm.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng nhấc bút lên, viết mấy chữ cỏ Địa Ngục và hoa Yên La xuống, đau khổ nhíu mày.
“Này, chữ của cô xấu lắm cơ mà? Ai viết tên hai vị thuốc này ở đây thế? Lúc nãy cô cố tình đúng không?”
Cố Thanh Hy vội vàng cất mảnh giấy ghi chú của mình đi.
“Cố tình cái gì, ta vốn không biết chữ Cố với chữ Hy, nếu không ta cần gì phải để các đệ tử khác cười chê?”
“Nói bậy, rõ ràng chữ Hy lúc nãy cô viết chẳng khác gì chó gặm, còn mấy chữ này vừa cứng cáp lại có lực, như rồng bay phượng múa, cô chẳng những biết viết mà thư pháp còn rất tốt”.
Cố Thanh Hy che miệng hắn lại.
“Ngươi nói nhỏ thôi, ta nói cho ngươi biết, đó không phải là chữ ta viết, người khác viết ra rồi ta lấy trộm về, ngươi đừng ầm ĩ linh tinh nữa, nếu không sẽ hại chết ta đấy”.
“Thật không vậy?”
Tiêu Vũ Hiên không tin.
Ở đây ngoài hai người bọn họ thì làm gì có ai, nàng lấy trộm ở đâu mới được?
“Tất nhiên là thật rồi, lừa ngươi ta được thêm cái gì đâu?”
“A, Cố Thanh Hy, cô xem ta là tên ngốc đúng không, nét mực đó còn chưa khô kia kìa”.
Cái định mệnh, cặp