Phá gia chi nữ này lại chắp tay ném hẳn hơn một trăm vạn lượng bạc ra ngoài, nàng có biết hơn trăm vạn lượng bạc có ý nghĩa thế nào không?
Đó chính là số bạc đủ để một gia tộc đứng bên bờ vực phá sản có thể quay trở về thời kì vẻ vang một lần nữa.
Cố Sơ Lan tức giận hét to: “Hai mươi vạn lượng bạc của ta đâu? Cố Thanh Hy, ngươi mau trả hai mươi vạn lượng bạc đó lại cho ta”.
“Sao, ngươi lại muốn quỵt nợ hả? Giấy trắng mực đen ta vẫn còn giữ ở đây đấy, nếu sau này không chơi nổi thì đừng có mạnh miệng, cược thua, chậc chậc chậc, mất mặt lắm”.
“Đó là do ngoại công để lại cho ta, ngươi phải trả lại cho ta”.
“Được thôi, ngươi cứ đi cáo quan chỉ cần người cáo thắng thì ta sẽ trả lại cho ngươi ngay”.
“Cha…”
Cố Sơ Lan uất ức nhìn Cố Thừa Tướng, đôi mắt ngập nước đầy đáng thương kia như đang lên án Cố Thanh Hy là một kẻ tội ác tày trời.
Từ khi trở về từ ngôi miếu rách nát đó, Cố Thanh Hy khiến nàng ta phải mất mặt không biết bao nhiêu lần, nàng ta không thể kiêng kị quá nhiều được nữa, nàng ta chỉ muốn lấy lại hai mươi vạn lượng bạc, số bạc đó là thứ để mẹ con bọn họ nương nhờ nửa đời sau.
“Đứa con gái bất hiếu này, ta không tin ngày hôm nay ta không dạy dỗ được ngươi, người đâu, lấy gia pháp ra đây, ta phải đánh chết ngươi ở đây”.
“Ai dám đánh chết tươi Dạ Vương phi của bổn vương?”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm ấm lại êm tai chậm rãi